Quyết định  xong, Tôn Tuế Tuế  nghĩ cách lấy  điện thoại.
Mỗi ngày vườn thú   nhiều du khách,  thiếu gì  cầm điện thoại.
Vấn đề là   để điện thoại lọt  tay Tôn Tuế Tuế?
Tôn Tuế Tuế chợt nghĩ đến chú vẹt đuôi xanh, kẻ cướp vặt ở vườn thú .
Cậu  thường xuyên cướp đồ của du khách, việc lấy một chiếc điện thoại chẳng  chuyện gì khó khăn.
Thế là Tôn Tuế Tuế dậy sớm để đợi nó.
Chú vẹt  thích ăn chuối tươi, mỗi sáng nó đều bay đến núi khỉ để xem  chuối nào để cướp .
Quả nhiên, khi mặt trời còn  mọc, nó  đáp xuống cọc gỗ của núi khỉ, ngó nghiêng tứ phía.
Tôn Tuế Tuế rút  một quả chuối từ  m.ô.n.g và vẫy vẫy.
Chú vẹt đuôi xanh lập tức bay đến, xoay vòng quanh Tôn Tuế Tuế một cách nịnh bợ.
Tôn Tuế Tuế thì thầm với nó: “Giúp  lấy một chiếc điện thoại,  sẽ cho  mười quả chuối.”
“Nè? Người quản lý sẽ nhổ hết lông của  mất!”
Vẹt đuôi xanh  dám nhận việc.
“Ba mươi quả, liên tục trong bảy ngày!” Tôn Tuế Tuế chơi lớn.
Cổ họng chú vẹt động đậy, vỗ hai cái cánh,  đồng ý.
Vào buổi chiều, con vẹt xuất hiện.
Nó bay một cách vụng về, hai chân bấu chặt lấy một chiếc điện thoại.
Tôn Tuế Tuế mừng rỡ nhảy lên bắt lấy.
Con vẹt thở hổn hển,  hiệu với Tôn Tuế Tuế: "Mật khẩu hình là thế ,  thế  nữa,   lén mãi mới nhớ ."
Làm  lắm!
Tôn Tuế Tuế vui vẻ mở màn hình.
Dù  quá thành thạo, nhưng ngón tay khỉ cũng  ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-lam-my-hau-vuong/chuong-7-tin-nhan-ky-la.html.]
Màn hình sáng lên,  mắt Tôn Tuế Tuế là một hình nền quen thuộc.
Là Tôn Như Yên!
Tôn Tuế Tuế sững sờ, c.h.ế.t tiệt, đây là điện thoại của Tôn Như Yên ?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, từ ngoài núi khỉ vang lên tiếng hét: "Điện thoại của   con vẹt cướp mất, quản lý  ? Mau lấy  cho !"
Cô  chạy tới núi khỉ, thấy Tôn Tuế Tuế đang cầm điện thoại của cô  thì càng giận dữ: "Lại là con khỉ c.h.ế.t tiệt đó, nó  cướp điện thoại của ! Quản lý ? Mau  đây!"
Hai  quản lý vội vã chạy đến,  khi  rõ tình hình thì cầm gậy xua khỉ, lao  núi khỉ.
Tôn Tuế Tuế co giật mắt, c.h.ế.t tiệt con vẹt ,   khéo chọn  thế?
Nhìn thấy quản lý  đến gần, Tôn Tuế Tuế đành cắn răng dùng điện thoại gửi tin nhắn cho  của Tôn Tuế Tuế… Nói  thật buồn , Tôn Tuế Tuế vẫn luôn nhớ  điện thoại của  , từ năm 15 tuổi đến tận bây giờ.
Do ngón tay  linh hoạt lắm, Tôn Tuế Tuế mất một lúc mới đánh  vài chữ: [Mẹ, lật đệm giường chị.]
Thậm chí  kịp dùng dấu chấm câu, cây gậy của quản lý  gần kề.
Tôn Tuế Tuế  còn cách nào, chỉ  thể nhấn gửi  ném điện thoại sang khu bên cạnh.
 
"Vứt cho con khỉ đột, đập vỡ nó !"
Con khỉ đột chụp lấy điện thoại, giáng một cú đấm.
Chiếc điện thoại vỡ tan tành.
Hai  quản lý ngẩn ngơ.
Tôn Như Yên tức đến bốc khói: "Con khỉ c.h.ế.t tiệt,  nhất định  g.i.ế.c nó!"
Hì hì, Tôn Tuế Tuế sẽ bù đắp mà.
Tôn Tuế Tuế gào lên một tiếng với khu bên cạnh.
Con khỉ đột đang vỗ n.g.ự.c liền giơ tay  , m.ô.n.g nhô lên, "phụt" một tiếng, tay vỗ trúng cục phân.
Ngay  đó, một đống phân rơi xuống từ  trời,  trúng ngay mặt Tôn Như Yên!
Giải quyết xong Tôn Như Yên, Tôn Tuế Tuế vui vẻ trở về ổ ngủ,  đợi gia đình lật đệm giường của Tôn Tuế Tuế, tìm  những chiếc thẻ nhớ đó!