Chương 10
 
 bật  chua chát: “Anh cho em ? Những thứ  đang dùng chẳng  là của em ? Anh ăn cắp tổ  tưởng  là chủ . Em  đuổi    là   đấy.”
 
“Được.” —  nghiến răng từng chữ: “Là em bắt   thế. Đừng  hối hận.”
 
Đó là  đầu từ khi về nhà,  và Minh Dương thực sự vạch mặt lẫn  chúng   chính thức xé toang mối quan hệ giả tạo .
 
Kỳ hai năm lớp 12 trôi qua  nhanh.
 
Hai  thi thử,  đều đạt thành tích khá , luôn  định trong top 3  khối.
 
Chiều hôm , trong giờ tự học,   vệ sinh giữa chừng.
 
Khi định  ngoài thì phát hiện cửa  khóa.
 
“Có ai ?”
 
 thử đạp mạnh cửa, nhưng ngay lúc đó một xô nước từ  đổ xuống.
 
Thủ đoạn thật rẻ tiền.
 
【Lâm Y  bắt nạt  ?】
 
【Trước   còn nghi  Lâm Minh Châu, nhưng giờ  thấy Minh Dương đáng nghi hơn.】
 
 cũng nghĩ đến khả năng đó.
 
Cửa  khóa,  thì ướt sũng.
 
Điện thoại  để quên trong lớp.
 
 chỉ còn cách lớn tiếng cầu cứu, mong ai đó  ngang  thấy.
 
…
 
Sau một lúc lâu, cửa cuối cùng cũng  mở  từ bên ngoài.
 
“Lâm Y,    thế?” — là Cố Lăng.
 
“Bị chó cắn thôi.” —  lạnh nhạt đáp.
 
Cậu  cởi áo khoác đưa cho .
 
“Cảm ơn. Sao    ở đây?”
 
“ ở lớp bên,  thấy tiếng kêu.”
 
“Khéo thật.” —   nhẹ.
 
“Đừng  nữa,  ướt hết , mau về  đồ .”
 
Trong lòng   dấy lên một sự bất an.
 
Chuyện  dễ dàng khép  như thế ?
 
Khi lấy  điện thoại,  mới thấy tin nhắn từ Lâm Minh Châu gửi.
 
“Hỏng .” —  chửi thầm.
 
“Sao thế?” — Cố Lăng hỏi.
 
“Em gái   nhốt trong phòng dụng cụ.”
 
Tin nhắn báo, Lâm Minh Châu    khóa bên trong, nhờ  gọi  tới mở cửa.
 
   nhốt trong nhà vệ sinh lâu như ,   em    .
 
Khi chạy đến cửa phòng dụng cụ, thì  lúc thấy Minh Châu  đưa lên xe cấp cứu.
 
Trán em chảy  nhiều máu.
 
Lâm Minh Dương  cạnh xe,  đầu   , ánh mắt đầy thù hận.
 
…
 
Trong bệnh viện, Lâm Minh Châu vẫn còn hôn mê.
 
  bên giường, hai tay run rẩy vì sợ hãi.
 
Con bé thực sự là một  em gái  .
 
Ngay cả khi    thêm một  chị, em  cũng chẳng hề để bụng, ngược  còn sẵn lòng chia cho  một nửa tất cả những gì em .
 
Khi  ai bôi nhọ , em  còn tức giận hơn cả , luôn là  đầu tiên   bênh vực.
 
 …    một  chị .
 
 từng đề phòng Lâm Minh Dương sẽ hại , nhưng   nghĩ rằng   sẽ xuống tay với Minh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-thieu-gia-gia/chuong-10.html.]
 
Có lẽ là vì  nghĩ   sẽ  nhẫn tâm đến thế, dù  hai  cũng sống cùng  suốt hơn mười năm, coi như  em ruột.
 
Hoặc là… vì  vốn dĩ  bao giờ thật sự quan tâm đến Minh Châu,  từng đặt sự an nguy của em  trong lòng.
 
Mẹ Lâm vội vã chạy tới, lo lắng hỏi:
 
“Minh Châu ? Sao   thương nặng thế ?”
 
Ngay lập tức, Lâm Minh Dương  lên tiếng:
 
“Mẹ, Minh Châu    vây đánh trong phòng dụng cụ,   đầy thương tích. Sau đó  vật nặng rơi trúng đầu, m.á.u chảy  nhiều.”
 
“  yên tâm, bác sĩ  là  còn nguy hiểm đến tính mạng.”
 
Mẹ Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Minh Châu, đau lòng mà  ròng:
 
“Sao trong trường    ác thế? Con bé từ nhỏ  từng chịu khổ, chỉ cần trầy da thôi cũng  vì đau…”
 
 an ủi:
 
“Mẹ, cảnh sát  tới điều tra .”
 
Lúc ,  Lâm mới chú ý tới :
 
“Y Y, quần áo con   ướt hết ? Có  cũng  ai đó bắt nạt  ?”
 
“…”     trả lời thế nào.
 
 lúc đó, Lâm Minh Dương  lạnh giọng chất vấn:
 
“Lâm Y, lúc Minh Châu  nhốt  nhắn tin cho em,  em  tới? Nếu em đến kịp,  lẽ em     thương nặng như .”
 
 ngẩng đầu  thẳng   :
 
“Minh Dương,  thật sự   ?”
 
“Anh cần  cái gì ?”
 
   chứng cứ, cũng  dám chắc vụ   liên quan tới  .
 
“Mẹ, con    nhốt trong nhà vệ sinh, còn  dội cả xô nước lên . Đến khi con thấy tin nhắn, thì  quá muộn .”
 
Mẹ Lâm  Lâm Minh Châu,    ,  hề trách cứ.
 
Bà dịu dàng xoa đầu :
 
“Đừng sợ,  ở đây. Bất kể ai   hại các con, ba  tuyệt đối sẽ  bỏ qua.”
 
Khoé mắt  nóng lên, nước mắt cứ thế rơi xuống.
 
Khoảnh khắc ,  đầu tiên  mới thật sự  cảm giác  thuộc về một gia đình.
 
Từ nhỏ đến lớn,   quen sống độc lập, tình  đối với  vốn  nhạt nhòa.
 
Ngay cả khi trở về Lâm gia,  cũng chỉ coi nơi  như một đấu trường, lúc nào cũng tính toán   giành nhiều lợi ích nhất cho .
 
Ba, , em gái trong lòng  vẫn xa lạ,  từng xem họ như gia đình.
 
Lâm Minh Dương  tâm cơ,   đấu thì đấu với  . Còn những  khác trong Lâm gia, đều là công cụ để  lợi dụng.
 
 khi thấy Lâm Minh Châu  bất tỉnh ở đây,  chợt nhận    sai.
 
 nên  rõ với ba  từ , ít nhất để họ đề phòng Lâm Minh Dương.
 
“Mẹ, con xin .”
 
Mẹ đưa tay lau nước mắt cho :
 
“Sao  ? Đây    của con.”
 
Những kẻ  Lâm Minh Châu  thương đều là học sinh lớp 10.
 
Cảnh sát  gọi từng  đến thẩm vấn, nhưng bọn họ đồng loạt cắn chặt,  rằng là  xúi giục.
 
Trong hành lang bệnh viện.
 
Lâm Minh Dương chính nghĩa đầy mặt, chỉ trích :
 
“Lâm Y, Lâm gia dù   với em, em  bất mãn thì cứ nhắm   . Sao   tay với Minh Châu? Có  em ghen tỵ với nó ? Rõ ràng nó đối xử với em  như thế!”
 
 chẳng buồn để ý, chỉ  sang  giải thích:
 
“Mẹ,   con .”
 
Mẹ vỗ nhẹ tay :
 
“Mẹ tin con. Ba con  đến gặp ban giám hiệu điều tra .”