Chương 2
 
Ba Lâm liếc   một cái, quát lớn:
 
“Thằng nhóc  im , đó là em gái của con đấy.”
 
Mẹ Lâm tiện thể giới thiệu:
 
“Y Y, đây là  trai con.”
 
 gật nhẹ.
 
Vậy    là Lâm Minh Dương ?
 
 còn  kịp mở miệng gì, còn   vẫn giữ thái độ cao ngạo như thường.
 
“Cô  mà cũng xứng  em gái của con ? Con   đứa em gái nghèo nàn như thế.”
 
“Dù  huyết thống  chăng nữa, con cũng   tình cảm với cô .”
 
Ngay  đó   kéo Minh Châu lùi về phía :
 
“Để   rõ cho cô ,  chỉ nhận Minh Châu là em gái duy nhất. Cô dù ở đây cũng đừng hòng bắt nạt em , cũng đừng mơ cướp  thứ gì của em !”
 
Ba Lâm liền tát một cái  mặt  :
 
“Nói thêm một câu xem nào?”
 
“Dù con  nhận  , Y Y chính là con ruột của ba .”
 
Mẹ Lâm cũng lên tiếng:
 
“Con   đứa em gái  thì tùy con, nhưng nếu con dám  tổn thương con gái của ,  nhất định sẽ tìm con tính sổ.”
 
 vội kéo  Lâm :
 
“Ba , con  .”
 
Nghe ,  Lâm xúc động ôm chặt   lòng.
 
Từ lúc ở bệnh viện đến giờ, đây là  đầu tiên  gọi họ là “ba ”.
 
“Đủ !”
 
Bất ngờ, Lâm Minh Châu lên tiếng cắt ngang cuộc cãi  hỗn loạn.
 
Cô  cúi đầu xin  :
 
“Xin , em cũng mới  hôm nay    là con ruột của ba . Việc em  chiếm mất cuộc đời của chị, em cảm thấy   .”
 
Nói tới đó, cô   rưng rưng.
 
Rồi lau mắt  tiếp:
 
“Anh , những thứ em đang  vốn  thuộc về chị ,  đừng đối xử như  với Y Y như , chị   khổ quá nhiều .”
 
Nói xong, Lâm Minh Châu tháo  sợi dây chuyền và chiếc đồng hồ đắt tiền  .
 
Rồi cô  tự  đeo chúng lên cho .
 
Trong mắt cô thoáng qua một tia đau lòng.
 
Kiểu như là  lưu luyến nhưng thấy   xứng .
 
“Những thứ  thuộc về em, em sẽ  tranh giành.”
 
“Ba , chị, con  quyết   khi nhập học con sẽ ở ký túc xá, đến khi đủ tuổi trưởng thành con sẽ  ngoài sống, mong ba  cho con thêm thời gian ở đây thêm một lúc.”
 
Ông  trai thì giả vờ luyến tiếc:
 
“Minh Châu, em  cần  thế. Chúng   bao nhiêu ký ức cùng , ai dám đuổi em ?”
 
Nói xong,   còn cố ý lườm  một cái.
 
“Anh , đây   chuyện  đuổi   . Vốn dĩ ngay từ đầu em  là kẻ chiếm tổ của chim khách .”
 
Từ đầu đến giờ, Lâm Minh Châu vẫn giữ thái độ đoan trang,  hề lộ  nửa điểm sai sót.
 
Dù khó chấp nhận nhưng cô  vẫn gắng gượng chấp nhận  phận thật.
 
Nhìn đứa con gái  yêu thương suốt hơn mười năm, ba  Lâm  đau lòng  luyến tiếc.  đây là cách giải quyết  nhất.
 
Họ sẽ đảm bảo Minh Châu  thể sống  ở bên ngoài, nhưng  thể để cô  ở  mà khiến con gái ruột của   chịu ấm ức.
 
Thấy cả nhà đang chìm trong bầu  khí cảm động xen lẫn bất lực,  bỗng chậm rãi giơ tay:
 
“Ờ… cái đó… khoan  nào.”
 
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía .
 
“Lâm Minh Châu đúng , em năm nay bao nhiêu tuổi?”
 
Minh Châu hít mũi, đáp khẽ:
 
“Mười sáu tuổi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-thieu-gia-gia/chuong-2.html.]
“Mới mười sáu thôi á?” –  kinh ngạc.
 
Rồi  chỉ sang  con trai  cạnh:
 
“Thế còn  ?”
 
Mẹ Lâm :
 
“Anh con sắp tròn mười tám .”
 
Ố ồ.
 
Có thể vì  sống trong cô nhi viện, dinh dưỡng kém nên trông  nhỏ tuổi.
 
Cũng  thể do  là con gái, nên ba   mặc định   trao nhầm với  cũng  là con gái.
 
 nhíu mày:
 
“Ờm… cái … khụ… thật  con cũng mười tám .”
 
Ba Lâm: ?
 
Mẹ Lâm: ?
 
Lâm Minh Châu: !
 
 lí nhí:
 
“Vậy  khi nào… chúng   nhầm lẫn một chuyện  ?”
 
 thì   xét nghiệm ADN .
 
Còn Lâm Minh Châu và Lâm Minh Dương thì .
 
“Cô  linh tinh gì thế? Chắc là cô  nhớ nhầm tuổi của  .”
 
Lâm Minh Dương bắt đầu thấy hoang mang.
 
Phòng khách rơi  một  lặng c.h.ế.t chóc.
 
Hồi lâu , ba Lâm cất tiếng:
 
“Minh Châu, Minh Dương, hai đứa…”
 
“Ba!” – Minh Dương vội ngắt lời.
 
“Không thể nào! Lâm Y  xuất   rõ ràng, ai  cô   dùng thủ đoạn gì ?”
 
“Đừng để cô  lừa chúng .”
 
 lập tức cạn lời:
 
“Không  nha  trai ,  đang hống hách cái gì thế?”
 
“Vừa  còn bảo   nhận ,    bao giờ nghĩ rằng chính  mới là   trao nhầm ?”
 
“Còn dám khinh thường  , cuối cùng hóa  là tự mắng  đó hả?”
 
Lâm Minh Dương   mắng đến đỏ bừng mặt.
 
Còn Lâm Minh Châu thì cảm xúc như tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.
 
Vừa mới  xong vì     con ruột, giờ  như thể chính  trai của cô mới là    là ruột thịt.
 
“Thôi  ,  thì tất cả cùng   xét nghiệm ADN .” – Lâm Minh Châu dứt khoát nhổ vài sợi tóc của .
 
Bây giờ dường như chẳng còn chuyện gì  thể khiến cô  chấn động nữa.
 
Còn về phần Lâm Minh Dương…    , cuối cùng cũng  .
 
…
 
Cuối cùng  việc cũng sáng tỏ .
 
Lâm Minh Châu mới chính là con ruột của nhà họ Lâm.
 
 và Lâm Minh Dương mới là hai đứa  trao nhầm.
 
Lâm Minh Dương mặt mày tái nhợt,  thốt nổi một câu, sụp đổ bỏ lên lầu, đóng sầm cửa .
 
 chỉ  lườm một cái.
 
Hứ, thật là vô lễ mà.
 
Tâm lý chịu đựng còn kém xa Minh Châu.
 
Mẹ Lâm thở dài:
 
“Minh Dương nhất thời  chấp nhận , cho nó chút thời gian .”
 
Hóa  năm đó, khi  Lâm mang thai đứa con đầu tiên, bà về nhà ngoại để tĩnh dưỡng.
 
Không ngờ lúc  xảy  động đất  bà cũng sinh non.
 
Bà  đó cùng vài thai phụ khác  đội cứu hộ đưa đến cùng một nơi trú tạm.