Chương 5
 
Lâm Minh Châu thích , thì hiển nhiên họ cũng dành cho   nhiều thiện cảm.
 
Ngược , nhóm bạn của Lâm Minh Dương thì…
 
Từ xa    thấy tiếng bọn họ bàn tán.
 
“Ghê thật, Minh Dương,  ngờ    con ruột của nhà họ Lâm nha.”
 
“Hầy, ruột   quan trọng gì. Chú Lâm giữ  ở , chứng tỏ định giao Lâm thị cho  .”
 
“Cũng đúng. Chẳng lẽ  trông mong  đứa công chúa bệnh ,  là con bé nhà quê lớn lên trong cô nhi viện?”
 
Lâm Minh Châu cũng  thấy.
 
Vốn   kiểu   nhẫn nhịn, cô  lập tức xông lên:
 
“Chu Tống! Anh  ai là công chúa bệnh hả?”
 
“Anh còn dám mắng chị  nữa chứ,  mới là đồ nhà quê, cả nhà  đều là đồ nhà quê!”
 
Tên con trai gọi là Chu Tống  cợt:
 
“Đừng giận, đừng giận, em   công chúa bệnh … em là tiểu công chúa thôi.”
 
Lâm Minh Dương xen  khuyên:
 
“Minh Châu, Chu Tống chỉ  đùa thôi.”
 
【Minh Dương   , chẳng    từng là  trai cuồng cưng em gái ?】
 
【 thấy vẫn là tình chị em dễ thương hơn, ít  Lâm Minh Châu còn  bênh vực Lâm Y.】
 
…
 
“Chu Tống, còn  mau xin  em gái ?”
 
“Xin , xin   lỡ lời .”
 
Chu Tống liếc Lâm Minh Châu,  đó đưa mắt  .
 
“Cô chính là Lâm Y?”
 
 gật đầu,  đáp.
 
Hắn  đảo mắt   từ  xuống , ánh  đó khiến  khó chịu cả .
 
“Cùng là thiên kim Lâm gia,  khác biệt lớn  nhỉ. Minh Châu  thì mềm mại đáng yêu, còn cô giống như mấy cọng giá đỗ .”
 
Minh Châu trừng mắt  :
 
“Anh  linh tinh gì thế? Chị, chị đừng   . Chị chỉ là gầy quá thôi, từ nay em sẽ hầm canh cho chị uống mỗi ngày.”
 
 nhếch môi :
 
“Cùng là con nhà danh giá,  khác biệt lớn thế nhỉ. Anh trai   trai thế , còn  thì    kém cỏi thế.”
 
“Không chỉ , mà còn chẳng  tí giáo dưỡng nào, ở tiệc nhà   mà la hét om sòm.”
 
Sắc mặt Chu Tống lúc xanh lúc trắng, tức tối quát:
 
“Cô  ai  hả?”
 
 giả vờ  tiếng   phiền, vội lấy tay bịt tai:
 
“Còn hét nữa kìa, quả nhiên là   giáo dưỡng.”
 
“Cô…!”
 
Chu Tống  nổi giận, nhưng  bạn bên cạnh giữ .
 
“Đủ  Chu Tống, gây sự với phụ nữ  gì.”
 
“Cậu với Lâm gia chẳng  từng  hôn ước ? Trước đây Lâm gia chỉ  một cô con gái là Minh Châu, giờ  xuất hiện thêm Lâm Y,  định lấy ai  vợ  cưới đây?”
 
Chu Tống  khẩy:
 
“Hừ, chuyện  còn  rõ ràng ? Chỉ cần  mù, ai mà   nên chọn ai.”
 
Hắn  cứ như đang  ở chợ chọn rau,  qua  giữa  và Minh Châu.
 
“Anh ơi,     !” — Lâm Minh Châu tức tối kêu.
 
 cũng liếc sang Lâm Minh Dương,  từ đầu đến giờ chẳng hé một lời, cứ như khúc gỗ.
 
Minh Dương lên tiếng dỗ:
 
“Minh Châu, Chu Tống chỉ đùa thôi.”
 
Rồi  sang :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-thieu-gia-gia/chuong-5.html.]
 
“Y Y, năm đó hôn ước vốn định cho Minh Châu. Hơn nữa em với Chu Tống cũng   tình cảm…”
 
 lập tức ngắt lời:
 
“Anh  cứ như em  giành với Minh Châu lắm .”
 
 lướt mắt về phía Chu Tống, đầy khinh bỉ:
 
“Hứ,  cho  cũng  ai thèm.”
 
Hắn  chọc giận đến nỗi đỏ mặt tía tai:
 
“Lâm Y, cô  ai đấy? Người chẳng ai cần mới chính là cô!  thà chọn Minh Châu cũng  bao giờ chọn cô.”
 
 lười để ý đến , nghiêng đầu hỏi Minh Châu:
 
“Nhà    giàu hơn nhà  ?”
 
“Chắc ngang ngang thôi.” — Minh Châu đáp.
 
“Đã chỉ ngang   thì   lấy tư cách gì mà dám  đó chọn với chả lựa? Một thằng rác rưởi mà đòi học  hoàng đế tuyển phi ? Nhà    trai em trai gì , em cũng sang đó mà lựa .”
 
“Em mới  thèm!” — Minh Châu lộ vẻ ghét bỏ.
 
“Cũng đúng, một  chẳng  chút giáo dưỡng nào thì  em coi thường cũng đúng. Về  tránh xa  .”
 
Cuộc đối thoại của hai chị em  to  nhỏ,  đủ để tất cả   xung quanh  thấy.
 
Một trận  rộ lên. Chu Tống cảm thấy mặt mũi mất sạch.
 
Hắn nắm chặt nắm đấm, nhưng  chẳng thể động thủ ngay trong nhà họ Lâm.
 
“Lâm Minh Dương! Mau quản cho tử tế hai đứa em gái  !”
 
Lâm Minh Dương đành  lên tiếng ngăn cản:
 
“Y Y, đủ , Chu Tống cũng  cố ý .”
 
 giả vờ ngây ngô:
 
“Sao thế ? Không  chính  từng , trong nhóm bạn của   kẻ    chơi bời, vô duyên  còn  trêu chọc con gái, bảo em với Minh Châu tránh xa  đó  ?”
 
“  đúng .” — Lâm Minh Châu cũng hùa theo.
 
Mặc dù Lâm Minh Dương  từng  câu đó, nhưng điều đó  cản trở việc Lâm Minh Châu chửi ké Chu Tống.
 
“Em…” Minh Dương vội vàng:
 
“Anh  thế bao giờ?”
 
 giả vờ kinh ngạc, lấy tay che miệng:
 
“Ơ? Vậy      Chu Tống ?”
 
“Thế thì là ai ? Còn   nào  hơn   ?”
 
Vừa    cố tình liếc quanh,  vẻ nhất quyết  tìm bằng  kẻ  nhất đấy. 
 
Chu Tống càng tức tối.
 
“Lâm Minh Dương,  ở  lưng   như thế hả?”
 
“Chu Tống,   .” — Minh Dương vội thanh minh.
 
 cũng gật đầu phụ họa:
 
“,  trai   ,  đó   là  mà”
 
Chu Tống run tay chỉ  chúng , tức đến mức nghẹn lời, cuối cùng phẫn nộ bỏ .
 
“Lâm Minh Dương, giỏi lắm!”
 
Anh trai  yêu của , xem    mất  một  bạn  .
 
Thực  Chu Tống  chắc    tin lời .
 
Hắn bỏ , một nửa là vì chột .
 
Bởi chính  cũng      vô duyên thật.
 
Lúc , Lâm Minh Châu còn ghé sát tai  thì thầm:
 
“Chị    thật sự  .”
 
Bầu  khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.
 
Có   vui :
 
“Minh Dương,  rõ ràng  Chu Tống thích Minh Châu,  mà còn     ngay  mặt em gái?”