Chương 8
 
“Rồi ba   nghĩ em  hiểu chuyện, còn chị trở thành  gây rắc rối. Còn  ? Vẫn là ‘ông  ’,  khen là  quan tâm em gái.”
 
Lâm Minh Châu như chợt tỉnh:
 
“Dựa  cái gì chứ?”
 
“ , dựa  cái gì?”
 
  hỏi:
 
“Em học kém   chuyện một ngày. Sao   ba  nổi giận như thế?”
 
Minh Châu nghĩ ngợi  đáp:
 
“Bởi vì  trai  với ba là bài Toán của em gần như để trống hết. Ba hiểu lầm, tưởng em cố ý nộp giấy trắng, thái độ  nghiêm túc.  em thật sự là   …”
 
…
 
 cúi đầu  chiếc váy trong tay, hỏi:
 
“Cái váy  bao nhiêu tiền?”
 
“Tám mươi mấy vạn.”
 
“Tám… mươi?!!”
 
Trời ạ, đắt thế ?
 
 kinh hãi, nhưng đây là giới nhà giàu,   giả vờ bình tĩnh.
 
 hắng giọng:
 
“Chỉ một cái váy tám mươi vạn mà chị em   tranh tới tranh lui.”
 
“Còn Lâm Minh Dương thì , em đoán xem ba tặng   quà sinh nhật gì?”
 
“…”
 
 và Minh Châu cùng  xuống lầu.
 
Sắc mặt ba Lâm  dịu  nhiều.
 
Mẹ Lâm thấy hai chị em  cãi , liền thở phào:
 
“Ba con nóng tính quá,    mắng . Hai đứa đừng để trong lòng, chỉ là một cái váy thôi. Dù đắt thế nào cũng  thể quan trọng bằng tình cảm gia đình.”
 
 phụ họa:
 
“Mẹ  đúng. Thứ  thể  ảnh hưởng đến tình cảm chị em thì nhất định chẳng  là thứ   gì.”
 
Ánh mắt Lâm Minh Dương thoáng hiện lên vẻ chột , nhưng   gì.
 
 ngọt ngào  với  :
 
“Anh , lấy đồ của Minh Châu  quà tặng cho em,  cũng keo kiệt quá . Trong khi em còn chuẩn  hẳn một chiếc đồng hồ cho  đấy.”
 
Cậu  bình tĩnh nhận :
 
“Là  sai. Anh  hiểu mấy món con gái thích, tưởng Minh Châu thích thì em cũng sẽ thích.”
 
 lắc đầu, cố ý buông một câu mập mờ:
 
“Em  thích đồ của Minh Châu, nhưng em thích đồ của  thì    đây?”
 
Cậu  cắn răng, cố nén bực:
 
“Anh sẽ chuyển tiền cho em, em tự chọn một món quà .”
 
“Cảm ơn .”
 
…
 
Vì   tròn 18 tuổi, ba  Lâm  tặng  một chiếc xe.
 
Chờ thi xong lấy bằng lái là   thể chạy .
 
Ba Lâm còn lo Lâm Minh Châu tủi , liền :
 
“Minh Châu, đợi con đủ tuổi trưởng thành, ba  cũng sẽ tặng con một chiếc. Ba  tuyệt đối  thiên vị, với hai con đều công bằng.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-thieu-gia-gia/chuong-8.html.]
Lâm Minh Châu   ý kiến, vì năm nào cô  cũng  quà sinh nhật.
 
 khẽ , hỏi:
 
“Ba   quà của  thì ?”
 
Ba Lâm cầm lấy một tập tài liệu:
 
“Ba từng hứa, khi nó tròn 18, sẽ cho nó 5% cổ phần Lâm thị.”
 
【Cái gì cơ? Con gái thì tặng xe, còn con trai thì tặng 5% cổ phần, tiền cổ tức mỗi năm đủ mua bao nhiêu cái xe ?!】
 
【Cười c.h.ế.t mất. Ban đầu  còn lo hai chị em tranh sủng, hóa    sủng ái nhất  là Lâm Minh Dương!】
 
【Được,  lắm. Con gái thì  cưng chiều, còn gia sản thì giao hết cho con trai, đúng ?】
 
Ngay lập tức,  hóa thành “tiểu yêu tinh”, nhíu mày nũng nịu:
 
“Ba, ba    thiên vị,  con và Minh Châu   cổ phần?”
 
“Lâm Y!”
 
Lâm Minh Dương lập tức cuống lên, ánh mắt thoáng lộ  oán hận.
 
Cậu   chờ ngày  từ lâu, tuyệt đối  để ai phá hỏng.
 
Từ khi     con ruột nhà họ Lâm, trong lòng   luôn sợ hãi,   sợ hãi những gì hiện  sớm muộn cũng sẽ mất .
 
Chỉ  cổ phần mới cho   cảm giác an .
 
Sự cưng chiều là hư ảo, xa xỉ phẩm cũng chẳng  giá trị.
 
Những món nữ trang dù đắt đến , so với cả Lâm gia cũng chẳng đáng gì.
 
Chỉ  những  phụ nữ ngu  mới vì mấy thứ vô bổ  mà tranh chấp.
 
Điều mà Lâm Minh Dương , từ đầu tới cuối, vẫn luôn là Lâm thị.
 
Vì , Lâm Minh Dương cố tình châm ngòi, để  và Minh Châu cãi vã.
 
Cho dù một trong hai chúng    thắng  nữa, thì cái nhận  cũng chỉ là chút cưng chiều vô dụng và mấy món đồ chẳng đáng tiền.
 
Kẻ thắng lớn nhất, vẫn là  .
 
…
 
Ba Lâm  định mở miệng, thì Lâm Minh Châu  ngắt lời:
 
“Ba , ba rõ ràng thiên vị! Con và chị còn đang cãi  vì một cái váy,  mà ba  đem cổ phần cho  trai. Con cũng ! Ba   luôn chê con học kém ? Nếu ba hứa cho con cổ phần, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành!”
 
Ba Lâm bất lực:
 
“Minh Dương     Lâm thị  việc, sẽ  vất vả. Nếu   cổ phần, nó    vững ?”
 
 vội giơ tay:
 
“Ba, con cũng  thể  Lâm thị  việc. Con  sợ cực khổ.”
 
Lâm Minh Châu cũng đưa tay:
 
“Có thể… con  giỏi để  Lâm thị.  ba  thể cho con ít cổ phần hơn một chút.”
 
Cuối cùng, Lâm Minh Dương  nhịn nổi nữa:
 
“Y Y, Minh Châu, quản lý công ty là để kiếm tiền. Các em  tiền thì cứ  với ba , nhà  sẽ  để các em  thiệt thòi.”
 
“Các em là tiểu công chúa của Lâm gia,    cần  chịu khổ. Muốn gì,  đều sẽ mua cho các em.”
 
【Nghe Lâm Minh Dương   cũng  sai. Người khác  cực nhọc mới   thù lao, còn Lâm Minh Châu và Lâm Y chẳng cần  gì, chỉ việc  nuông chiều. Thiếu tiền thì  với ba  hoặc  trai là xong.】
 
【Bạn   đúng đấy,  giờ bạn chuyển hết tiền cho  ,  sẽ cưng chiều bạn cả đời.】
 
Lời của Lâm Minh Dương đầy tính dụ dỗ, như  khiến chúng  tin rằng  thể   mà hưởng lợi .
 
 điều đó đồng nghĩa với việc chúng   “ngửa tay xin”.
 
Cho  , tất cả đều tùy  tâm trạng của họ.
 
Dù cho Lâm gia thực sự giàu đến mức nuôi nổi chúng  cả đời, thì rốt cuộc chúng  cũng chẳng khác nào thú cưng:   lý tưởng,   khát vọng,   quyền lựa chọn, chỉ  sống để  trò vui cho  khác.
 
Tại    đem nguồn lực tuyệt đối của Lâm gia nhường hết cho Lâm Minh Dương?