Chương 9
 
 nghiêm túc  họ:
 
“Anh, ba, ,  gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều.”
 
“Chẳng lẽ ba  quên rằng, thành tích của con còn cao hơn  ? Anh  chỉ  hạng hai mươi mấy, còn con xếp thứ năm  khối. Sao con  thể để một   gánh vác trọng trách, còn  thì biến thành con sâu mọt chỉ  ăn bám?”
 
Nghe , ánh mắt ba Lâm quét tới, sâu kín khó dò.
 
  hề sợ hãi, bình tĩnh   ông.
 
Ba Lâm là một thương nhân lão luyện,    mà giấu  ông những toan tính trong lòng chứ.
 
Ông  đó đặt  tập tài liệu vốn  cầm lên.
 
Từ  tới nay, ông luôn coi con trai là  thừa kế. Dù  cô con gái út thì chẳng gánh vác nổi, còn con gái lớn  lưu lạc bên ngoài nhiều năm.
 
 giờ thì khác, con gái lớn cũng  xuất sắc.
 
Còn con trai… suy cho cùng, nó   m.á.u mủ ruột thịt.
 
Thấy ba  lên tiếng nữa Lâm Minh Dương cuống lên:
 
“Ba! Trước  chúng    rõ  mà…”
 
Chưa kịp để    hết, Lâm Minh Châu  ném mạnh đũa xuống:
 
“Con  ngay mà, ba  trọng nam khinh nữ! Anh trai mới là con của ba , còn con với chị chẳng là gì hết. Thôi, con với chị .”
 
Mẹ Lâm đau lòng, vội ôm lấy con gái:
 
“Con  gì , các con đều là bảo bối của .”
 
Bà  sang chồng:
 
“Ông , ông  gì  chứ. Minh Châu là đứa chúng  nuông chiều từ nhỏ. Còn Y Y, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chúng  nợ con bé quá nhiều ,  thể thiên vị nữa.”
 
“Hơn nữa, con gái mới là ruột thịt.”
 
Vừa dứt lời, bà mới nhận   lỡ miệng.
 
“Minh Dương,    ý đó…”
 
Sắc mặt Lâm Minh Dương lúc   trắng bệch:
 
“Mẹ, con  nhà họ Lâm  ơn với con, con sẽ  tham vọng quá nhiều.”
 
“Con chỉ   ba quản lý công ty thật , để bảo vệ và chăm sóc hai em gái.”
 
【Lâm Minh Dương đúng là một   . Ngoan nào, đem cổ phần nhường cho em gái ,   tin rằng em gái nhất định sẽ chăm sóc  cho .】
 
【Nói  như hát . Tại  chúng  cứ  mong  khác “chăm sóc ”, “nuông chiều ”? Như thể bản  mãi mãi  ở vị trí thấp, ngửa tay dựa dẫm   khác mà sống.】
 
Mẹ Lâm tuy cũng coi trọng con trai, nhưng mục đích của bà khác với ba Lâm.
 
Trong suy nghĩ cố hữu của bà, con gái yếu đuối hơn, vì  bà mới  đào tạo con trai.
 
Đợi đến ngày bà và chồng khuất núi, hai  con gái sẽ còn  chỗ dựa,     bắt nạt.
 
Bà thật sự mong  và Lâm Minh Châu  sống yên .
 
Cuối cùng, ba Lâm cất hợp đồng :
 
“Cổ phần ba tạm giữ  . Minh Dương, Y Y,  kỳ thi đại học, ai đạt thành tích ,  sẽ thưởng cho  đó 5% cổ phần.”
 
Ông vẫn lựa chọn giao cho đứa giỏi nhất.
 
“Dạ, cảm ơn ba.” —  đáp.
 
“Ba, còn con thì ?” — Minh Châu lập tức hỏi.
 
Ba Lâm nhức đầu:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-thieu-gia-gia/chuong-9.html.]
“Nếu con chịu học hành đàng hoàng, ba cũng cho con!”
 
Lâm Minh Dương cúi đầu, bàn tay nắm chặt đôi đũa.
 
Bữa cơm hôm , tất cả đều hài lòng, ngoại trừ  .
 
Tối đó, Minh Châu chui  chăn  ngủ cùng.
 
“Chị, em nghĩ  trai cố ý  ?”
 
 giật : “Gì cơ?”
 
“Chiếc váy ,   là cố tình đưa cho chị mà.”
 
…
 
Cô bé trong lòng   câu trả lời,  cần    thêm.
 
“Thật  em cũng hiểu thôi, ba  thương em, nhưng họ rõ ràng coi trọng  hơn.”
 
“Từ nhỏ em  tiêu tiền  bao giờ hết,  gì là  mua, còn ba đối với  thì ép   học,  thứ gì  đổi bằng điểm .”
 
“Cả nhà mặc định ,   giao công ty cho , em cũng  phản đối, vì vốn dĩ em kém cỏi.”
 
 vỗ nhẹ đầu cô: “Em   kém , năng lực là  nuôi dạy mà .”
 
“Ba  cố ý dồn em  nghệ thuật, cho em học nhạc, múa… còn hồi nhỏ Lâm Minh Dương học những lớp gì nhỉ?”
 
Minh Châu: “Olympic Toán, cờ vây…”
 
“Ba  con gái thiên về cảm tính, hợp học văn học và nghệ thuật; con trai bẩm sinh lý trí, nên học khoa học.”
 
 khịt mũi: “Tất cả lí do đó rốt cuộc cũng là do ý của ba. Đấy chỉ là chiêu dỗ   tin  thứ họ .”
 
“Người  nghĩ con trai lý trí nên cho nó học khoa học,  vì  đào tạo, nó trở nên lý trí, và thế là   kết luận con trai hợp khoa học hơn đúng là tức  c.h.ế.t  .”
 
“Đàn ông từ mấy nghìn năm   tham gia thi khoa cử,   bây giờ mới bảo họ thiên về lý trí khoa học ? Haha.”
 
…
 
“Minh Châu, em vốn  giỏi. Lâm gia đẩy em  nghệ thuật, và em   , em  đoạt  bao giải thưởng.”
 
“Còn Lâm Minh Dương  dạy theo hướng khoa học, nhưng    xuất sắc, thậm chí còn thua cả chị.”
 
Minh Châu bừng tỉnh, hăng hái : “Thấy , em chính là thiên tài! Họ  em dốt thật là sai!”
 
: …
 
Trong bóng tối, mấy dòng bình luận bay lên.
 
【Ban đầu tưởng là truyện chị em tranh sủng, ai dè  ấm áp thế .】
 
【Sao gọi là tranh sủng? Thực  là  ở  đặt  luật chơi cho kẻ , rải vài mẩu bánh mì để bắt họ tranh ,  tự  ăn miếng lớn cuối cùng.】
 
Nửa đêm,  xuống nhà uống nước,  một bóng   giật .
 
“Minh Dương,   bệnh ?” —  .
 
Trong bóng tối, mặt  càng trở nên âm u.
 
“Lâm Y, em  gì?” —  hỏi.
 
“…”
 
“Những thứ như địa vị, quần áo, trang sức, tình  em đều  cả . Ba  cho em nhiều tiền, em cũng chẳng thiếu thứ gì. Vậy  em còn  tranh cổ phần Lâm thị với ?”
 
“Tranh?” —   lạnh: 
 
“Bản  em vốn là con gái nhà họ Lâm, ba còn đồng ý,    thể nhận chứ?”
 
“Phụ nữ đừng tham vọng lớn như thế. Em với Minh Châu cứ  mấy tiểu công chúa ngoan ngoãn thế  là .”
 
“Anh cũng sẽ coi em như em gái, đối xử  với em,  gì  đều  thể cho.”