Âm thanh khen ngợi vang lên tứ phía, bao quanh Sở Tiêu Tiêu như một vòng vầng sáng.
Tầm mắt đều tập trung về phía cô. Ngay cả những kẻ đó còn tụm năm tụm ba phỉ báng cô, giờ cũng sang ca tụng dứt lời.
Càng ở , Văn Tĩnh càng khó chịu, trong lòng như lửa đốt.
Tất cả chỉ là Quý gia bày trò tạo thế, Sở Tiêu Tiêu thì bản lĩnh gì? Toàn là giả tạo, quá mức lố bịch!
Trước mặt , Quý gia còn đặc biệt chuẩn một món quà sinh nhật vô cùng đặc biệt cho Sở Tiêu Tiêu.
Hai vợ chồng Tống Mạn Mạn đích tặng: một hòn đảo tư nhân.
Hiệu quả trang trí của đảo chiếu lên màn hình lớn, từng góc từng góc lộng lẫy khác gì tiên cảnh.
Chi phí trang hoàng bộ đều do ba em Quý gia bỏ tiền túi. Bản thiết kế cũng do đích ba em nhà họ Quý và Phó Diệc Thần cùng lên ý tưởng.
Tên đảo đặt là "Đảo Công chúa".
Bởi vì trong lòng họ, Sở Tiêu Tiêu mãi mãi là cô công chúa của cả nhà.
Hiệu ứng hình ảnh hiện lên khiến cả hội trường chấn động.
Tất cả đều ngưỡng mộ về phía cô.
Như thế nào là cưng chiếu? Đây mới thật sự là cưng chiều đến tận trời!
Văn Tĩnh ghen đến mức phát điên.
Cô từng mơ tưởng gả cho Tử Uyên, trở thành con dâu của Quý gia, gián tiếp trở thành chủ Quý gia thế hệ tiếp theo.
Bây giờ Quý gia vì Sở Tiêu Tiêu mà vung tiền như nước, cô cảm thấy như thể tiền của chính tiêu sạch.
Nhìn Sở Tiêu Tiêu, ánh mắt cô chỉ còn sự đố kỵ và ác ý.
…
Sau màn giới thiệu, cha Quý gia đưa Sở Tiêu Tiêu chào hỏi khách mời.
Ba em Quý gia ban đầu theo, nhưng một ánh mắt của Quý Phi Hằng chặn , cả ba đành yên tại chỗ.
Không bao lâu, đến trò chuyện cùng họ.
Văn Tĩnh hồi lâu, chen để chuyện với Tử Uyên, vô tình thấy Sở Tiêu Tiêu một về phía nhà vệ sinh. Cô suy nghĩ một lát, liền bám theo.
Văn Tĩnh tưởng Sở Tiêu Tiêu sẽ mở lời chào hai câu.
Ai ngờ cô hề liếc mắt lấy một .
Càng nghĩ càng tức, đợi đến lúc Sở Tiêu Tiêu bước , cuối cùng nhịn nữa:
"Sở Tiêu Tiêu, đừng tưởng rằng mày về Quý gia là thể đổi cái bản chất ti tiện mày! Tử San cũng là thiên kim Quý gia, mày trở về đuổi cô , mày còn là hả?"
Trước theo sát Quý Tử San, cô còn cơ hội gặp Tử Uyên.
Sở Tiêu Tiêu lạnh nhạt liếc cô , hỏi một câu đơn giản:
"Mày là ai?"
Câu đó như tát mặt Văn Tĩnh, khiến cô tức đến nghẹn họng.
Vừa định mở miệng thì —
"Văn Tĩnh! Em đang cái gì ở đây!"
Một giọng xen ngang, là Phùng Mạn Ni – chị dâu cô .
Văn Tĩnh cau mày, gằn giọng: "Chuyện của liên quan đến chị! Đừng lo chuyện bao đồng!"
Phùng Mạn Ni bước tới, lễ độ với Sở Tiêu Tiêu:
"Sở tiểu thư, xin . Là chúng trông chừng cô cẩn thận, sẽ lập tức đưa cô rời khỏi đây."
Sở Tiêu Tiêu đáp, đương nhiên cô nhận Văn Tĩnh, cô chỉ giả vờ hỏi như để chọc giận cô thôi.
Phùng Mạn Ni nắm lấy tay Văn Tĩnh định kéo .
Văn Tĩnh hất tay chị dâu , cáu bẳn:
"Cút xa tao ! Mày là cái thá gì mà dám quản tao!"
Sắc mặt Phùng Mạn Ni lập tức lạnh như băng:
"Văn Tĩnh, em tự ngoài, để chị kéo em ?"
Chuyện MISS , vốn dĩ gia đình cho cô tham gia yến tiệc . Ai ngờ bên ngoài thì hứa ngon ngọt, lưng lén lút xuất hiện.
Vì mất mặt, nhà họ Văn đành nhắm mắt cho qua. Nào ngờ cô vẫn chứng nào tật nấy, điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-138-may-bi-ngu-a.html.]
Quý gia, Phó gia… đều loại mà nhà họ Văn thể đụng đến!
Phùng Mạn Ni giận sôi máu.
Văn Tĩnh bao giờ xem chị dâu gì, càng lấn tới.
"Phùng Mạn Ni, mày là loại gì mà dám quản tao?! Mày — Á!"
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Chưa kịp hết câu, Phùng Mạn Ni túm lấy tóc cô , dúi đầu xuống bồn rửa tay.
Văn Tĩnh loạng choạng ngã sấp mặt, đau đến hét lên ngừng.
Phùng Mạn Ni chẳng thèm đếm xỉa, ấn đầu cô xuống, mở vòi nước.
Sở Tiêu Tiêu: "…" Cô luôn chuyện định .
Phùng Mạn Ni đầu, dịu dàng :
"Sở tiểu thư, xin , để cô chê . chỉ đang dạy dỗ con nhóc trong nhà thôi. Cô cứ ."
Không cần tự tay, Sở Tiêu Tiêu cực kỳ hài lòng. Cô , xoay bước .
Trước khi rời khỏi phòng vệ sinh, còn tử tế treo biển “Đang vệ sinh” cửa.
Nước chảy nhanh, đầy cả bồn.
Văn Tĩnh vùng vẫy trong nước, chẳng phát nổi tiếng kêu.
Phùng Mạn Ni canh thời gian, đó kéo cô lên.
"Phùng Mạn Ni… Mày…"
Không đợi hết, dúi xuống.
Lại kéo lên.
"Con khốn… Mày…"
Lại dúi xuống tiếp.
"Nếu dạy nổi, thì để mày tỉnh bằng nước!"
Cứ thế lặp lặp vài .
Cuối cùng Văn Tĩnh còn sức mắng.
Phùng Mạn Ni buông tay, quăng cô xuống nền lạnh, mắt xuống khinh thường:
"Mày ngu hả? Sở tiểu thư là ai? Mày là ai? Mày nghĩ mày đủ sức đụng tới cô ? Đụng cô , cả nhà họ Văn gánh nổi ? Mày gả cho trai mà đắc tội em gái ? Mắt mày để gì? Mày thấy Quý gia cưng chiều cô đến mức nào ?"
Nói , cô gọi điện cho Văn Minh, bảo đến ngay.
Văn Minh chạy tới gấp gáp, còn khóa cửa nhà vệ sinh để tránh ngoài thấy.
Vừa thấy chồng, Văn Tĩnh liền nước mắt lưng tròng:
"Anh… vợ đánh em…"
Văn Minh thèm liếc cô lấy một cái, sang nắm tay Phùng Mạn Ni, ân cần hỏi:
"Mạn Ni, em chứ?"
Cô lắc đầu:
"Em , chỉ Sở tiểu thư tức giận thôi."
Văn Minh thở phào, lúc mới xoay , tát thẳng một cú như trời giáng mặt Văn Tĩnh.
"Tao đánh mày đấy, cái con ngu ! Tao bảo mày đừng đến, mày vẫn mò tới! Đến còn gây chuyện! Mày hôm nay Quý gia coi trọng bữa tiệc cỡ nào ? Mày đụng đến Sở Tiêu Tiêu, nhà cửa sống !"
Anh thể để mặc cô loạn thêm nữa.
Lập tức kéo cô từ cửa ngoài, nhét thẳng lên xe, lệnh cho tài xế đưa cô về nhà họ Văn.
Trước khi , cô chằm chằm:
"Về nhà mà suy nghĩ cho kỹ. Sáng mai lập tức rời khỏi Hoa Quốc, sang nước ngoài du học!"
Văn Tĩnh lập tức phản đối. Ra nước ngoài, cô còn gặp Tử Uyên thế nào?
"Em !"
"Không ? Tao sẽ đuổi mày khỏi nhà!"
Nói xong, Văn Minh mạnh tay đóng cửa xe .
Không thèm phí thêm một câu.
Vì nhà họ Văn… thể để cô kéo sụp theo!