"Tiêu Tiêu, đồng ý, thật lòng đồng ý!"
Phó Diệc Thần thực sự chút sốt ruột.
Sở Tiêu Tiêu chịu gả cho , hạnh phúc đến mức khiến ngỡ ngàng. Anh chỉ là vì quá bất ngờ nên kịp phản ứng.
"Tiêu Tiêu, cưới em là giấc mộng lớn nhất đời , thể gấp ? Vừa nãy, chỉ nghĩ rằng em kết hôn sớm như thôi."
Tập đoàn Phó thị Phó Nguyên Khải lo liệu, bên W quốc cũng cần nhọc công.
Dù là Phó gia , đều yêu thương hết mực.
Dù ba ly hôn, nhưng tình thương họ dành cho gấp bội phần.
Tất cả những thứ , thậm chí cần mở lời, mang đến đặt mặt.
Chỉ Tiêu Tiêu là duy nhất khiến tự nỗ lực theo đuổi và nguyện ý bỏ công sức vì cô.
Từ đầu tiên thấy ánh mắt của cô, âm thầm với chính : nhất định bảo vệ và nâng niu cô .
Sau , khi Tiêu Tiêu dần lớn lên, Phó Diệc Thần mới hiểu rõ cảm xúc trong lòng .
Ước nguyện lớn nhất đời biến thành: cưới cô vợ.
Thấy Phó Diệc Thần vì một câu của mà kích động đến , trong lòng Sở Tiêu Tiêu vui đến ngọt ngào.
Cô nắm lấy tay , mười ngón đan xen mỉm : "Anh , thì em chờ cầu hôn. Đính hôn thì khỏi, đến lúc đó kết hôn luôn nhé."
Phó Diệc Thần vui sướng đến mức để cho hết.
Nếu nhiều trưởng bối ở đây, khi nhấc bổng cô lên xoay vòng mấy vòng cho .
Phó Viện Viện và Phó Nguyên Khải từ lâu tình cảm Phó Diệc Thần dành cho Tiêu Tiêu. Giấc mơ nhiều năm nay cuối cùng cũng thành hiện thực, hai còn trêu chọc nữa, mà đó là chân thành chúc phúc.
"Anh cả, chị Tiêu Tiêu, chúc mừng chúc mừng! Sau chị Tiêu Tiêu chính là bảo bối cả nhà cưng chiều!"
Nói , Phó Nguyên Khải sang Phó Viện Viện:
"Chị , địa vị của chị trong nhà sắp tụt hạng đó. Trước chị là 1, giờ chị Tiêu Tiêu lên đỉnh bảng ."
Phó Viện Viện tươi: "Địa vị trong nhà lên xuống như thăng chức đó."
Ba em nhà Quý gia cũng lượt tiến tới chúc mừng Phó Diệc Thần.
"Phó Diệc Thần, tin sẽ đối xử với bảo bối của nhà chúng . Con bé còn nhỏ, nếu điều gì chu , mong vẫn kiên nhẫn và bao dung như ."
"Em rể , Tiêu Tiêu là em gái duy nhất của tụi . Mọi chuyện , tụi thực lòng cảm kích . Sau , mong tiếp tục chăm sóc nó nhiều hơn."
"Chỉ cần đối xử với em gái là . Mong ước lớn nhất của gia đình là thấy con bé hạnh phúc. Cảm ơn , Phó Diệc Thần."
Tống Mạn Mạn và Amelia thì vui đến mức rơi nước mắt.
Hôn sự của Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần cứ như thế mà quyết định.
Thấy hai vị vui vẻ bàn chuyện cưới hỏi, mà thời gian cũng còn sớm, Quý gia chủ động tiễn các vị khách còn rời khỏi yến tiệc.
Hai nhà bèn tìm một chỗ yên tĩnh để tiếp tục trò chuyện.
Ba của Phó Diệc Thần – Phó Bân Thiêu cũng gọi đến.
Thực , ban đầu ông cũng dự định tham gia yến tiệc của Quý gia, chỉ là vì chút việc đột xuất nên thể kịp. Vốn định lát nữa đến xin Quý gia, nào ngờ, yến tiệc biến thành buổi gặp mặt giữa hai bên sui gia.
Phó Bân Thiêu tin liền thúc giục nhân viên đẩy nhanh tiến độ, vội vàng đến kịp lúc bữa tối gần kết thúc.
Hai nhà ăn trò chuyện.
Ban đầu, ba em nhà Quý gia còn mất hứng. Vừa mới nhận em gái bao lâu mà gả , thực sự là nỡ.
khi Tiêu Tiêu sẽ vẫn ở Đế đô khi kết hôn, cả ba mới yên tâm phần nào.
Một buổi tiệc cứ như thế, biến thành buổi gặp mặt giữa hai bên phụ và hôn sự cũng quyết định nhanh chóng.
Thật sự là quá nhanh.
(P.S: Tớ – tác giả – cũng kết hôn nhanh. Giờ nghĩ vẫn thấy thể tin . Từng là sợ hãi hôn nhân, bài xích chuyện xem mắt, mà một giới thiệu lấp lóe cưới luôn. Ngày 17 tháng 4 add WeChat trò chuyện online một tháng, 17 tháng 5 gặp mặt, đến giữa tháng 6 thì quyết định kết hôn, 1 tháng 7 hai bên gia trưởng gặp mặt, 6 tháng 8 chụp ảnh cưới (lúc đó còn quá thiết nữa cơ!), 3 tháng 9 đăng ký kết hôn, 24 tháng 10 tổ chức tiệc cưới. Người giới thiệu tụi từng giới thiệu từ 5 năm , tớ từ chối. 5 năm giới thiệu – thế là cưới luôn. Người giới thiệu còn dọa đến choáng váng! Haha.)
…
Tối hôm đó.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-143-hon-su.html.]
Phó Diệc Thần phấn khích đến mức cả đêm ngủ . Anh cầm điện thoại, vẫn đang video call trò chuyện cùng Sở Tiêu Tiêu.
Vừa ngây ngô, hỏi:
"Tiêu Tiêu, tụi sắp cưới đúng ?"
Sở Tiêu Tiêu trong lòng cũng vui, kiên nhẫn đáp :
"Ừm, tụi sắp cưới ."
Hai cứ trò chuyện qua , từng câu từng chữ đều ngọt như mật.
Phó Diệc Thần cô trong màn hình.
Khẽ : "Tiêu Tiêu, nhớ em quá, thật mong tới ngày cưới, để thể ở bên em mỗi ngày."
"Vậy... tới đây ?"
Vừa cô xong, Phó Diệc Thần như giật điện bật dậy khỏi giường.
Sau đó chợt nhận phản ứng quá, sợ phiền trong nhà, vội hạ thấp giọng:
"Được... tới liền..."
Không dám cửa chính, Phó Diệc Thần trèo cửa sổ lẻn sang phòng Sở Tiêu Tiêu.
Một lòng hồi hộp như trống đánh liên hồi.
Từ khi xác định quan hệ với Tiêu Tiêu, mối quan hệ giữa hai càng thêm mật.
Thế nhưng, từ lúc cô nhận với Quý gia, ba em nhà liền coi như kẻ trộm, canh chừng chặt chẽ, đừng là ôm hôn, nắm tay còn khó.
Phó Diệc Thần ôm chặt Sở Tiêu Tiêu lòng.
Đã bao lâu ôm cô như thế ?
Sở Tiêu Tiêu khẽ ngẩng đầu, Phó Diệc Thần liền cúi xuống hôn cô.
Ngay bên cửa sổ, hai quấn quýt khó lòng tách rời.
Trời đang nóng, cả hai đều mặc đồ mỏng, thể gắn sát khiến cảm giác càng trở nên rõ rệt.
Phó Diệc Thần thể cảm nhận nơi mềm mại n.g.ự.c cô.
Anh dừng ở trạng thái như , bàn tay khẽ bao phủ, nhẹ nhàng xoa bóp.
Khoảnh khắc đó, cảm thấy m.á.u trong như dội ngược lên.
Toàn nóng rực, từng tế bào đều đang réo gọi.
Sở Tiêu Tiêu cũng cảm nhận ...
Nhiệt độ trong phòng dường như đang ngừng tăng lên. Hơi thở hai trở nên dồn dập.
Một lúc lâu .
Sở Tiêu Tiêu mệt vì lâu, cơ thể mềm nhũn.
Phó Diệc Thần lập tức bế cô lên, đặt nhẹ nhàng xuống giường.
Sau nụ hôn , mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng, ánh mắt mơ màng , chỉ ánh mắt thôi cũng đủ khiến Phó Diệc Thần mất hồn.
Anh khàn giọng gọi cô:
"Tiêu Tiêu..."
Giọng đầy cảm xúc, lưu luyến và đắm say.
Sở Tiêu Tiêu cam tâm tình nguyện trầm luân trong cảm giác .
Phó Diệc Thần cúi đầu tiếp tục hôn, Sở Tiêu Tiêu nhiệt tình đáp .
Tuổi trẻ m.á.u nóng, hai càng lúc càng khó kiềm chế.
Phó Diệc Thần vốn tự tin, nhưng Sở Tiêu Tiêu cảm thấy bản chẳng còn chút tự chủ nào.
Anh sợ thể khống chế nữa nên định dậy rời .
Sở Tiêu Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y , chớp mắt.
Phó Diệc Thần chỉ — ngay tại chỗ, kìm nổi nữa...