Ngay trong khoảnh khắc Phó Diệc Thần còn đang do dự, Sở Tiêu Tiêu đưa tay ôm lấy cổ , cho một cơ hội thoái lui nào.
Lần nữa, cô chủ động hôn lên môi , dùng hành động để thể hiện thái độ của .
Cô cảm thấy, mối quan hệ của hai đến lúc thể tiến thêm một bước.
Anh ở bên cô nhiều năm như , chính cô cũng thừa nhận tình cảm từ lâu.
Phản ứng của Sở Tiêu Tiêu ngoài dự đoán của Phó Diệc Thần, nhưng hiểu rõ — chính vì hiểu nên đầu óc như rơi trống, thể phản ứng nhanh hơn một bước.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Anh đáp nụ hôn .
Cả hai đều kinh nghiệm, nên đều căng thẳng.
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, đến cuối cùng…
Tất cả bình tĩnh đều tan vỡ.
Thất bại.
Sau một hồi lúng túng, hai mới dần hiểu ...
Tưởng rằng sắp sửa bước một khoảnh khắc mỹ diệu, ai ngờ đau đến mức suýt nữa khiến cô bật .
Sở Tiêu Tiêu trừng to mắt.
Sao đau như ?
Phó Diệc Thần cũng cô cho hoảng hốt...
Không khí trong phòng trở nên phần ngột ngạt.
Hai , đều cảm thấy vô cùng hổ.
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy , kéo gần.
Cả hai ôm chặt , tránh ánh mắt của đối phương.
Cùng ngẫm chuyện , liệu sai bước nào?
Hơn mười phút , Phó Diệc Thần khẽ cất tiếng, giọng nhỏ:
"Tiêu Tiêu... chúng thử nữa ..."
Anh cam lòng kết thúc như .
Đây là một sự sỉ nhục!
Sở Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, hai bắt đầu từ đầu.
Có kinh nghiệm , cả hai đều thấy chút áp lực, hồi hộp đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực.
May là cuối cùng thứ đều thuận lợi.
Sở Tiêu Tiêu chuẩn tâm lý, còn cảm giác như nãy.
Phó Diệc Thần dịu dàng, cẩn thận từng chút một.
Không dám quá mức hấp tấp.
Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng thích nghi.
Cả tâm trí của Phó Diệc Thần đều đặt cảm nhận của cô, sợ cô thấy khó chịu.
Lần , tính vẫn khá thuận lợi. Chỉ là vì cả hai đều kinh nghiệm, nên trải nghiệm cũng thật sự .
Do quá thẹn thùng, hai phiên phòng tắm.
Phó Diệc Thần cảm thấy thất vọng, vẫn thử nữa.
Anh tin, nhất định sẽ hơn.
khi bước , thấy giường ngủ say, chỉ thể nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm cô lòng.
Trong lòng là sự hạnh phúc diễn tả . Mỗi ngày ôm cô ngủ, mỗi sáng tỉnh dậy thể thấy cô, chính là điều luôn mong ước.
Chỉ là, ngờ ôm yêu ngủ dày vò đến thế.
Hương thơm mềm mại trong vòng tay, thể phản ứng cứ thế chịu yên.
Không ôm ngủ thì , mà ôm ngủ thì như tra tấn, nỡ đánh thức cô, cuối cùng chỉ thể nhẫn nại chịu đựng.
Khí huyết cuồn cuộn đến khó mà kiềm chế, suốt cả đêm, gần như chợp mắt chút nào.
Sáng hôm .
Vừa thấy cô tỉnh , Phó Diệc Thần lập tức nhào tới.
Sở Tiêu Tiêu tỉnh giấc, cảm thấy thể lực cũng khá . Hai bắt đầu... giao đấu sáng sớm.
Có kinh nghiệm từ đêm qua, vô cùng suôn sẻ, trải nghiệm cũng hơn hẳn.
Cả hai cùng cảm nhận thứ cảm xúc nay từng .
Thì ... chuyện đó thể mang đến cảm giác như ... Như thể cánh cửa bước một thế giới mới mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-144-nhiet-do-phong-sao-len-cao-the.html.]
Sau khi kết thúc, Phó Diệc Thần vẫn còn lưu luyến. Anh hận thể dính chặt lấy cô mãi rời.
Sở Tiêu Tiêu đỏ mặt , chẳng còn mảnh vải. Bị như , cô chút quen.
Cô phòng tắm rửa mặt một chút, nhũn dính, thoải mái.
Phó Diệc Thần nắm tay cô, khẽ lắc đầu. Ánh mắt sáng rực cô, giọng trầm khàn:
"Tiêu Tiêu, cùng nhé..."
Sở Tiêu Tiêu ngượng ngùng, mặt đỏ ửng.
Biết cô đang lưỡng lự, Phó Diệc Thần ghé sát, nhẹ cắn vành tai cô, khẽ thì thầm:
"Những chuyện mật thế ... chúng sớm muộn cũng sẽ quen thuộc thôi mà..."
Sở Tiêu Tiêu nghĩ cũng đúng. Làm tâm lý, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Phó Diệc Thần lập tức hạnh phúc đến phát cuồng, bế bổng cô lên, hướng về phía phòng tắm.
Hai hề lo lắng nhà gõ cửa.
Sở Tiêu Tiêu vốn thói quen ngủ nướng, cả nhà đều .
Nếu chuyện gì đặc biệt, cô thường ngủ đến tận trưa. Phó Diệc Thần đôi khi cũng dậy sớm, đôi khi ngủ nướng theo cô.
Người nhà cũng nghĩ gì bất thường.
Trong phòng tắm, Phó Diệc Thần cẩn thận chải tóc cho cô, đó đưa kem đánh răng và bàn chải chuẩn sẵn.
Hai cùng đánh răng.
Nhìn gương thấy bóng dáng cả hai, Sở Tiêu Tiêu cố tỏ bình tĩnh nhưng tim đập loạn nhịp.
Đánh răng xong, Phó Diệc Thần kéo cô đến khu vực vòi sen.
Tim Sở Tiêu Tiêu đập càng nhanh, Phó Diệc Thần cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh mở vòi sen, nước ấm xối nhẹ lên da thịt.
Hai cứ đó, , đối phương thì cũng thấy ngại.
Phó Diệc Thần tim đập như trống trận, hít sâu một , tự nhủ: thể cứ như mãi . Đã là con trai, chủ động một chút chứ, thể cứ ngại ngùng như hoài!
"Anh... giúp em nhé..." — , lấy sữa tắm.
Hai vốn đều là những bản lĩnh trong nhiều lĩnh vực.
Trải qua bao nhiêu sự kiện lớn, mà lúc lúng túng trong một phòng tắm nhỏ bé.
Sữa tắm đổ tay , cả hai cùng chằm chằm lớp sữa tắm trắng mịn ...
Đồng thời đều nghĩ đến... một thứ giống...
Yết hầu khẽ động, thở như nghẹn . Không khí trở nên loãng , ấm áp đến ngột ngạt.
Sở Tiêu Tiêu lưng về phía , Phó Diệc Thần thoa sữa tắm lên lưng cô.
Thân thể cô cứng đờ.
Sau lưng trở nên vô cùng nhạy cảm.
Cô thể cảm nhận rõ từng chuyển động nhẹ nhàng của bàn tay da ...
Từng tấc một, dịu dàng như vuốt ve món bảo vật quý giá nhất.
Sữa tắm trơn trượt, bàn tay lướt qua từng centimet lưng cô… tỉ mỉ, dịu dàng, trân trọng…
Khoảng cách giữa hai vô cùng gần. Cả hai thể thấy thở của , thể cảm nhận rõ mùi hương sữa tắm hòa quyện trong khí.
Tẩy sạch phần lưng xong, tay trượt xuống eo cô, vòng bụng.
Anh khẽ tựa vai cô.
Sở Tiêu Tiêu cảm nhận thở nóng rực bên tai… Và cả thứ đang cộm lên phía ...
Cơ thể hai đều trở nên vô cùng nhạy cảm.
Tay bụng nhẹ nhàng xoay vòng, Sở Tiêu Tiêu cắn môi, gần như thể kiềm chế chính ...
Cô hít sâu vài , giọng khàn khàn mở miệng:
"Diệc Thần... để em... để em tự ..."
Giọng mang theo run rẩy.
"Không, để , chăm sóc em. Mọi việc của em, đều tự tay cho em."
Nói , khẽ cắn vành tai cô một chút.
Bàn tay đặt bụng chậm rãi di chuyển lên phía ...
Hai thở dốc càng lúc càng rõ ràng.
Sương mù bao trùm phòng tắm.
Nhiệt độ, cũng từ từ tăng cao...