“Chân thành của ? Đưa thử xem nào.”
An Niệm Xảo vài bước lên , nghiêm túc chằm chằm đôi mắt của Phó Nguyên Khải.
Phó Nguyên Khải cũng phối hợp cúi xuống một chút, để thể thấy rõ sự chân thành trong mắt .
“Anh sáng nay rửa mặt ? còn thấy gỉ mắt kìa.”
An Niệm Xảo cau mày, kéo giãn cách giữa hai , xuống ghế.
“Ra ngoài đừng nhận là con trai nữa. đứa con nào luộm thuộm như !”
“Gì chứ? Không thể nào, sáng nay con rửa mặt mà!”
Phó Nguyên Khải quả quyết phản bác.
“Dù con là kẻ lang thang nữa thì cũng là con trai . Mẹ phủ nhận chuyện đó .”
Anh đến sofa đối diện, xuống mặt bà.
“Mẹ, tự nhiên về nhà? Mấy năm nay mỗi dịp Tết đều trở về mà?”
Anh hỏi điều vẫn canh cánh trong lòng, cũng là vì lo gặp chuyện gì đó.
“Cả Đế đô đang xôn xao chuyện con trở về! Người nhà họ Phó chuẩn biến động lớn! Mẹ du lịch cũng chẳng yên , mỗi ngày đều lấp lửng bóng gió bên tai. Thế là quyết định về luôn cho .”
Phó Nguyên Khải nhướn mày, trêu chọc:
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Vậy về tranh gia sản ? Hay là giúp con tranh đây?”
An Niệm Xảo trừng mắt lườm :
“Mẹ về là sợ con tìm đường chết! Mẹ sợ con rõ phận , lôi cả theo chịu tội!”
Người mà cha của Phó Diệc Thần luôn yêu là ruột của - Amelia. Tình cảm giữa hai họ sâu đậm, lúc chia tay cũng là vì bất đắc dĩ.
Còn bà và cha của Phó Nguyên Khải, ngay cả kết hôn vì lợi ích thương nghiệp cũng tính nữa là.
Nhà họ An vốn cùng đẳng cấp với nhà họ Phó.
Năm đó, bà là con gái một, quá si tình. Vừa mới quen một gã đàn ông mang về con rể. Kết quả là sự nghiệp nhỏ bé của gia đình suýt nữa tên đàn ông đó phá tan.
Tiểu tam đến tận cửa, 3 con suýt nữa đường ở. Mẹ bà khi đó cũng gần như chịu nổi cú sốc .
Ba con họ từng sống an yên, lo nghĩ. Ai ngờ chính nhất đ.â.m cho một nhát chí mạng.
Khi , họ vô cùng tuyệt vọng. Ngoài , chẳng ai gì, chính là cha của Phó Diệc Thần tay giải quyết tất cả rắc rối.
Ông giành thứ thuộc về 3 con bà, còn đưa cả lão cha khốn nạn và tiểu tam tù.
Về , nhà họ An luôn nhà họ Phó giúp đỡ.
Ông đối với bà , cho bà đủ thể diện. Cuộc hôn nhân của họ, là bà xứng với ông.
Trước khi cưới, bà chuyện giữa ông và vợ cũ. Cha của Phó Diệc Thần cũng từng giấu giếm, nhưng bà để tâm, vì hai cưới là vì nhu cầu.
Bà cần tình yêu, vì với bà tình yêu chẳng quan trọng, cái bà cần chỉ là phận "Phó phu nhân". Như và em gái bà sẽ bắt nạt nữa.
Còn tiền tiêu hết!
Thế là quá đủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-153-y-la-ve-giup-toi-tranh-gia-san-a.html.]
Bà luôn ranh giới giữa hai .
Sau khi hai đứa con đời, bà luôn dạy chúng cảm ơn.
Bà cũng thường , nhà họ Phó là của Phó Diệc Thần.
Từng rằng: “Anh cả của con là thừa kế tập đoàn Phó thị, ba con sẽ chia cổ phần cho hai đứa, mấy đứa chẳng cần gì cả, chỉ cần mua sắm, tiêu tiền, tiêu mãi cũng chẳng hết. Anh cả mới là đáng thương, việc cật lực như đang thuê cho mấy đứa .”
Hai đứa trẻ giống bà, đều đủ là hạnh phúc.
Chỉ là, từ khi Phó Diệc Thần trở về, tin đồn lan tràn khắp nơi, bà bắt đầu lo lắng hai đứa con sẽ dụ dỗ.
Phó Nguyên Khải phì , ngả ghế, lười biếng :
“Mẹ, con ngu . Giờ cuộc sống con như , con tự tìm đường c.h.ế.t chứ? Mẹ ba con kìa…”
Anh tặc lưỡi mấy tiếng: “Ngày nào cũng bận rộn như con , xoay vòng ngừng, con mà tổng tài như chắc c.h.ế.t mất. Con chịu khổ nổi .”
An Niệm Xảo mới yên tâm hơn: “Biết là ! Làm tổng tài dễ thế ! Hồi nhỏ thường đưa hai đứa con sang W quốc nghỉ đông nghỉ hè, cũng là để các con bồi dưỡng tình cảm với cả. Hy vọng các con sẽ hòa thuận, ngoài xúi giục.”
“Mẹ! Chắc đưa con và chị W quốc để bồi dưỡng tình cảm với cả . Con nghĩ là vì chơi nhưng tiện để tụi con ở nhà một !”
Bị trúng tim đen, An Niệm Xảo ho khan một tiếng:
“Có ai như thế ? Con đúng là hiểu tấm lòng khổ cực của !”
“ đúng đúng, tận tâm tận lực nhất !”
Phó Nguyên Khải lên, lưng bà, đưa tay xoa bóp vai cho .
“Mẹ là thông minh nhất, thương chúng con nhất! Mẹ yên tâm, con hề hứng thú với vị trí đó! Mẹ cứ an tâm mà chơi! Mấy lời đồn đoán bên ngoài kệ họ, giận thì giận, xóa thì xóa. Giờ con , định du lịch tiếp?”
An Niệm Xảo nhắm mắt tận hưởng, ý rạng rỡ: “Tạm thời cả. Chuyện của cả con và Tiêu Tiêu, ba con kể với . Dù ông kêu về, nhưng là vợ , thể điều?”
“Anh cả con ở xa, bên cạnh, nhiều việc tiện. Mẹ về để giúp đỡ một tay, lo chuyện lễ nghi cần thiết. Đó là sự tôn trọng với Tiêu Tiêu.”
Nhà chuyện vui, An Niệm Xảo cũng vui.
“Tiêu Tiêu là cô bé xinh . Sau nếu hai đứa họ con, chắc chắn sẽ đáng yêu lắm!”
“Mẹ! Có đang mong cháu ? Mẹ đang ám chỉ con đấy …”
Nụ mặt An Niệm Xảo lập tức biến mất.
Con nít nhà khác, trêu chút thì vui, nhưng nếu là con ruột sinh cháu, bà thấy mệt tim.
Nhà họ Phó tuy tiền thuê chăm cháu, nhưng giáo dục là chuyện thể buông lỏng.
Phó Diệc Thần thì quá bận, còn Phó Nguyên Khải… quá đáng tin.
Tương lai con dâu chắc khá hơn, thể cũng lo sự nghiệp riêng.
Lúc đó đến lượt bà nhọc công.
Không du lịch nữa.
Nghĩ đến bộ dạng "quậy tung trời" của con trai hồi bé, đầu bà ong lên.
An Niệm Xảo vỗ tay Phó Nguyên Khải, bằng giọng nhẹ nhàng nhưng sâu sắc:
“Mẹ sốt ruột chuyện cháu. Hôn nhân là chuyện cả đời, con nhất định vội vàng, chọn kỹ, đừng gấp. Mẹ là hiểu lý lẽ, sẽ giục cưới .”
Phó Nguyên Khải: “…” Mẹ, nhấn mạnh hai chữ chậm rãi đáng sợ thế…