Hai con trò chuyện một lát, An Niệm Xảo liền đuổi con . Trước vì hai chị em nhà mà bà hao tâm tổn trí quá nhiều, giờ đây chỉ sống một cuộc đời ung dung tự tại, thể bớt lo thì bà sẽ lo nữa.
Phó Nguyên Khải về nhà vốn việc, nên cũng phiền lâu. Anh xoay lên lầu, tìm chị gái .
Phó Viện Viện thấy tiếng gõ cửa thì nhét nhanh tấm ảnh giữa trang sách mới mở.
Thấy ngoài là em trai, cô phần ngạc nhiên, cứ tưởng là cơ.
“Sao mày về?”
Giọng điệu và ánh mắt vẫn y như : đầy ghét bỏ.
Phó Nguyên Khải thứ n hoài nghi liệu là con ruột . Đã ghét bỏ, giờ đến lượt chị gái cũng hất hủi. Cũng may da mặt dày, chứ nếu là kiểu “tim pha lê” thì chắc vỡ vụn từ lâu.
Anh bước phòng, liếc thấy xấp tài liệu bàn. Khẽ bật , trêu:
“Tao tới thăm chị gái yêu nè.”
Nói , nhanh chân chạy tới bàn trang điểm, tiện tay lật mấy cuốn sách rút tấm ảnh kẹp bên trong.
“Nhìn kìa, xem chị tao mong ngóng tới mức nào.”
Đó là tấm ảnh chụp chung duy nhất giữa Phó Viện Viện và Quý Tử Dục. Hai cùng mặc đồng phục trường, lúm đồng tiền tươi rói. Ảnh chụp trong lớp học, lúc họ là bạn cùng bàn, bạn học chụp lén lúc đang đùa giỡn.
Đó cũng là thời gian rạng rỡ nhất của Phó Viện Viện. Khuôn mặt ngập tràn sức sống, đôi mắt sáng long lanh hạnh phúc.
Chỉ tiếc rằng đó, sự xuất hiện của Bạch Sơ Dao đổi tất cả.
Phó Nguyên Khải rõ chuyện, Phó Viện Viện cũng chẳng che giấu cảm xúc.
Kể từ khi tin Bạch Sơ Dao về nước, cô trở nên trầm lặng. Từ sáng đến giờ bước khỏi cửa, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện giữa và Quý Tử Dục.
Không còn tranh cãi như khi, cô gái mạnh mẽ ngày nào giờ trở nên im lặng đến lạ. Phó Nguyên Khải thấy , cũng thu vẻ đùa cợt.
Anh tiến gần, nhẹ nhàng ôm lấy chị .
“Không . Chị gái tao xinh thế , nếu Quý Tử Dục nhận , thì là mắt vấn đề, là phúc phận của kém, là của .”
Từ tới nay, Phó Viện Viện luôn kiêu ngạo, nhưng chỉ cần đối diện với Quý Tử Dục, cô thấy nhỏ bé. Thậm chí sáng nay, cô còn nghĩ đến việc nhờ Tiêu Tiêu sắp xếp một cuộc gặp, nhân cơ hội... khiến chuyện "gạo nấu thành cơm". Theo hiểu của cô về Quý Tử Dục, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.
Miễn cưỡng , ít nhất cũng sẽ là của cô.
nghĩ , cô thấy như đúng với bản . Cô chần chừ, mâu thuẫn.
Khẽ thì thầm: “Có ... là tại chi ?”
Có vì em đủ ... nên mới thích em?
Rõ ràng hai quen , rõ ràng là thanh mai trúc mã, nhưng cuối cùng, Quý Tử Dục thích khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-154-quy-tu-duc-gap-chuyen-roi.html.]
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Phó Nguyên Khải buông tay, xoa nhẹ đầu chị.
“Không của chị . Do Quý Tử Dục mắt mù. Chị là thiên kim tiểu thư duy nhất của nhà họ Phó, là công chúa của chúng . Đẹp, giỏi, khí chất. Đám theo đuổi chị chắc xếp hàng từ đây qua tận nước W chứ!
Chưa kể chị còn tiền, hội sở riêng, chó con, chó săn, ảnh đế, tiểu thịt tươi, chọn ai chẳng . Việc gì treo cổ một cái cây cong vẹo như !”
Phó Viện Viện xong, đôi mắt bắt đầu sáng lên.
“Em thật ? Chị thật sự ?”
Phó Nguyên Khải gật đầu lia lịa.
“Chị thông minh, mắt cực ! Trước chị Ngải Tuyết Nhi là xanh, em liền bắt đầu để ý. Ai ngờ đúng là cô vấn đề. Mọi tưởng cô trèo cao nhà giàu, ai ngờ mục tiêu thật sự là chia rẽ em với cả, phá hoại Phó thị. Mọi hành động của cô đều kín kẽ, nếu chị cảnh báo từ , chắc em cũng chẳng mảy may nghi ngờ.”
Phó Viện Viện kiêu ngạo hất cằm.
“Dĩ nhiên! Đàn ông các đa phần mắt kém. Chị em phụ nữ liếc cái là xanh thuộc loại nào liền.”
Cô chợt nghiêm giọng: “Với cả, em đừng để lời Bạch Sơ Dao ảnh hưởng. Mấy năm nay ba vì nhà chúng mà cực khổ bao, vị trí dễ . Chúng đời tiền xài hết, việc gì ôm khổ ? Nửa đời chị định ôm chặt đùi của ba.”
Phó Nguyên Khải hừ mũi: “Chị tưởng em ngốc ? Giữa ba và , em dĩ nhiên chọn . Em hợp với kiểu sống trâu ngựa . Lần em về cũng là để cho Ngải Tuyết Nhi thấy, tiện thể hỏi chị xem bước tiếp theo nên gì.”
Phó Viện Viện em trai, vẻ như nghĩ sẵn một kế hoạch, chỉ là nên thực hiện thế nào.
Thấy chị gái ấp úng, Phó Nguyên Khải liền : “Có gì thì cứ thẳng. Chị em chuyện gì mà giấu .”
Nghe , Phó Viện Viện chần chừ nữa, rõ suy nghĩ:
“Cô bỏ công sức bám lấy em, là để tách em khỏi cả. Người , lời của bên gối luôn sức ảnh hưởng lớn nhất. Chị đoán bước tiếp theo của Ngải Tuyết Nhi là tìm cách thiết với em. Chị định để em tương kế tựu kế, nhưng sợ em đấu .
Nếu em cứ né tránh, tuy thể tránh rắc rối tạm thời, nhưng giải pháp lâu dài. Phải điều tra cô , nếu thì mãi là tai họa tiềm ẩn.”
Không thể phủ nhận, Ngải Tuyết Nhi giảo hoạt. Họ từng thử điều tra, nhưng đều tìm gì, máy trộm cũng tác dụng.
Biết rõ sự việc, họ càng dám manh động.
Phó Nguyên Khải cũng mạo hiểm. Nhỡ Ngải Tuyết Nhi lật bài, thì khốn thật.
Anh ngẫm nghĩ, đề nghị:
“Hay cho luôn ? Dù gì cô cũng nhắm ảnh. Bây giờ về thủ đô, chuyện để ảnh lo luôn. Việc gì chị em tự ôm hết?”
Phó Viện Viện gật đầu: “Chị thấy cũng hợp lý.”
Có amj cả và chị Tiêu Tiêu, họ chỉ việc yên tận hưởng.
Nói là , Phó Nguyên Khải rút điện thoại . Vừa màn hình, sắc mặt liền biến đổi.
Anh ngẩng đầu chị , giọng nghiêm trọng:
“Quý Tử Dục xảy chuyện !”