Hai căn biệt thự chỉ cách một bức tường. Hôm đó, bọn họ rõ ràng chuyện với Bạch Sơ Dao. khi tra camera, ngoại trừ Bạch Sơ Dao, thấy ai biệt thự 10.
Nghĩa là... thể xuất phát từ biệt thự 9 kế bên.
Hai căn biệt thự sát vách, thể họ dùng cách nào đó để giấu qua mắt .
Ví dụ như... đường hầm ngầm. Có khả năng tầng hầm hai biệt thự thông .
Sở Tiêu Tiêu chia sẻ nghi ngờ của .
Nếu đúng như , cũng lý giải vì hôm đó họ tìm thấy khả nghi nào.
Phó Viện Viện suy nghĩ :
“Bạch Sơ Dao nhắm Quý gia, kéo Phó gia xuống nước. Còn Ngải Tuyết Nhi thì nhắm thẳng Phó gia, tiếp cận em trai chị cũng là để dùng thủ đoạn bẩn như Bạch Sơ Dao thôi. Chưa kể, cô còn cố tình ly gián em và cả.”
“Các , dạo gần đây cứ tránh mặt Ngải Tuyết Nhi. Cô hẹn mấy mà dám , sợ tính kế.”
Dù bản cảnh giác, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Phó Nguyên Khải thật sự dính líu tới loại như thế.
Phó Diệc Thần gật đầu:
“Người hai cô gái , mục tiêu lẽ chính là Quý gia và Phó gia. Có khả năng vì lợi ích trong giới thương trường.”
Sở Tiêu Tiêu dứt lời, rời giao diện lập trình, lấy bàn phím bên cạnh, ngón tay thoăn thoắt gõ.
Chẳng mấy chốc, bộ thông tin chủ biệt thự 10 hiện lên.
Không phức tạp như hồ sơ biệt thự 9.
Biệt thự 10 chính là tài sản tên Ngải Tuyết Nhi. Mọi thông tin cá nhân cũng khớp với những gì cô từng với Phó Nguyên Khải.
Xem , hồ sơ của Ngải Tuyết Nhi xử lý chỉnh.
Hoặc cũng thể... đó là thông tin thật.
“Đã hai họ khả năng liên hệ, bước tiếp theo chúng gì đây?” — Phó Nguyên Khải lo lắng hỏi.
Bao giờ mới thể đẩy lùi đàn bà phiền phức ?
Ai cô còn định giở thêm trò gì?
Phó Diệc Thần trầm ngâm: “Có lẽ em thể ‘tương kế tựu kế’.” — Anh với Phó Nguyên Khải: “ Em hãy lấy cớ tiếp cận để điều tra sự thật”
Tim Phó Nguyên Khải nhảy dựng, trong lòng nghĩ đây là cả thử lòng .
Hắn lập tức xua tay:
“Anh ơi, em ! Em diễn kịch! Trước đó còn gắng gượng giả tình giả nghĩa với Ngải Tuyết Nhi chứ bây giờ cô em ‘nội chiến’ với , giành giật sản nghiệp của Phó gia — nghĩ xem, em giống loại đó ?”
Phó Diệc Thần khẽ liếc qua Sở Tiêu Tiêu, khóe môi khẽ cong:
“Không cần diễn gì cả. Em thể trực tiếp tiếp nhận tập đoàn Phó thị.”
Chuyện , bàn qua với Tiêu Tiêu.
Anh định quản lý tập đoàn Phó thị.
Anh và Tiêu Tiêu quá nhiều tài sản . Thêm đó, cũng để cho họ ít.
Nếu tiếp nhận tập đoàn, thời gian bên Tiêu Tiêu sẽ giảm đáng kể — điều đó .
Anh chẳng mơ mộng gì xây dựng đế chế kinh doanh hoành tráng.
Chỉ thật nhiều thời gian bên cô .
Từ khi chính thức ở bên , càng nỡ rời xa Tiêu Tiêu dù chỉ một khắc.
Hơn nữa...
Từ nhỏ sống ở nước W, còn em trai em gái ở thủ đô, gần gũi với ba hơn.
Tập đoàn Phó thị giao cho em trai là lựa chọn hợp lý nhất.
Còn của Phó Nguyên Khải nữa. Bà và ba sống với nhiều năm, tình cảm sâu đậm, chỉ là hai từng thổ lộ.
Dì vẫn luôn nghĩ ba yêu khác — là ruột .
Bao năm qua, dì luôn dạy hai đứa con tranh giành với .
Vì hạnh phúc của ba, càng thể nhận tập đoàn .
Phó Nguyên Khải nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ ai châm ngòi mặt cả?
Rồi thấy... chắc khả năng.
Anh cả cả ngày dính lấy chị dâu, thời gian mà lời ngoài?
Nghĩ một lúc, hỏi:
“Anh ơi, với ba cãi hả?”
Câu hỏi tới quá nhanh khiến Phó Diệc Thần nhất thời kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-164-deu-muon-om-dui.html.]
“Anh cãi với ba, thế hại ba em ? Tập đoàn Phó thị là tâm huyết cả đời của ba. Giờ đưa em quản lý, chẳng phá cho tan nát ?”
Phó Nguyên Khải tự là thế nào.
Hắn khả năng lãnh đạo gì!
Từ nhỏ, mộng tưởng duy nhất của là ôm chặt đùi cả.
Hắn ghét khổ, ghét mệt.
Thậm chí đến đếm tiền còn chỉ mà đếm.
Phó Viện Viện cũng nghiêm túc dậy.
Cô Phó Diệc Thần, đôi mắt rơm rớm đáng thương:
“Anh , em chẳng tài cán gì, mộng tưởng duy nhất là... nhân viên cho ... À , ý em là...”
Chết thật, nhiều quá thành lỡ miệng.
Phó Nguyên Khải: “……”
Chị hù c.h.ế.t em ? Mấy chữ ‘ công’ chị dám ?
Phó Viện Viện luống cuống chữa :
“Mộng tưởng duy nhất là ôm chặt đùi . Giờ mà giao tập đoàn cho em trai em, chẳng khác gì đập bát cơm của em! Nó còn lâu mới kham nổi!”
Phó Nguyên Khải: “……”
Chị, chị chuyện kiểu gì thế? Không lẽ em cần sĩ diện? Biết là đúng, nhưng cần to bao nhiêu ?
Phó Diệc Thần: “……”
Những còn : “……”
Nếu Ngải Tuyết Nhi mà chắc tức c.h.ế.t mất.
Bầu khí phần lúng túng.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Một lúc , Sở Tiêu Tiêu mới :
“Thật còn một cách khác. Chúng thể trực tiếp tìm gặp Bạch Sơ Dao.”
Hiện giờ, Bạch Sơ Dao chắc cũng chẳng khác gì sắp mất tất cả.
Có lẽ bọn họ thể dùng cô đòn bẩy đột phá.
Vừa dứt lời, ánh mắt đồng loạt chuyển sang Quý Tử Dục.
Trong đầu đồng loạt lóe lên cùng một ý nghĩ: Mỹ nhân kế.
Quý Tử Dục cảm thấy da đầu tê rần, suýt nữa giơ tay Nhĩ Khang ngăn cản.
“Anh , để gặp cô .”
Bây giờ cô vẫn còn đang tránh Bạch Sơ Dao.
Hai từng liên hệ, sợ đến lúc đó phát sinh chuyện ngoài ý .
Không sợ cô mềm lòng, mà là sợ những âm mưu khó lường.
Sau đó, cả nhóm bàn thêm về chuyện của Bạch Sơ Dao và Ngải Tuyết Nhi.
Rồi cùng rời khỏi phòng khách tầng .
Hôm nay là buổi gặp mặt hai nhà, họ cũng thể cứ ở lì trong phòng.
Dưới nhà, trong đại sảnh.
Tống Mạn Mạn và An Niệm Xảo đang trò chuyện vui vẻ.
An Niệm Xảo kể đủ thứ chuyện thú vị trong những chuyến du lịch suốt bao năm qua.
Tống Mạn Mạn lắng đầy say mê, trong ánh mắt giấu nổi sự vui vẻ và ngưỡng mộ.
Bấy lâu nay, cả sức khỏe lẫn tinh thần của bà đều .
Chưa từng dịp bước ngoài ngắm thế giới.
Người trong nhà cũng ít khi xa.
Ngày xưa, bà và Quý Phi Hằng từng hẹn khi còn trẻ — sẽ cùng du lịch khắp nơi.
Chỉ tiếc... đó xảy quá nhiều chuyện.
An Niệm Xảo vỗ vỗ tay bà:
“Bây giờ vẫn muộn. Đợi hai đứa nhỏ kết hôn xong, hai vợ chồng chị cứ chơi một chuyến. Bên ngoài thực sự tuyệt.”
Hai trò chuyện vui. Tống Mạn Mạn cực kỳ thích sự rạng rỡ An Niệm Xảo, mỗi kể chuyện là thần thái bừng sáng.
Tống Mạn Mạn mỉm :
“Hay là... em hướng dẫn viên cho tụi chị ? Đến lúc đó giao hết việc nhà cho bọn nhỏ, bốn bọn cùng chơi một chuyến.”