Thiên Kim Trở Về - 120.
Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:16:33
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Niệm nghe vậy thì nhướng mày.
Nghe nói lưng Giang Thịnh bị bàn ủi làm bỏng đầy những vết phồng rộp máu, cô lập tức hiểu ra chuyện gì.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người đàn ông vừa rồi sau khi đòi xong phần thưởng thì lộ ra vẻ lười biếng thỏa mãn – đây là điều anh nói, hôm nay ngoài ngoan ngoãn đi làm thì không làm gì cả sao?
Giang Niệm biết, chuyện này chỉ có thể là do Tư Bạc Dạ làm.
Đêm qua, lần đầu tiên cô kể lại trải nghiệm về thân thế của mình cho người khác. Cũng là lần đầu tiên nói cho Tư Bạc Dạ biết nguồn gốc vết sẹo trên lưng cô.
Dựa theo tính cách của người đàn ông đó, nếu cha nuôi cô đã chết, anh đương nhiên sẽ tính sổ này lên đầu Giang Thịnh.
Bất quá – bắt cóc, đánh người đến mặt mũi bầm dập, dùng bàn ủi nóng rát khắp lưng đến phồng rộp máu, cuối cùng lại vứt bỏ ở cửa bệnh viện như vứt rác.
Cô không thể không nói, nghe thôi cũng thấy hả giận.
Tiếc là không thể đích thân đến hiện trường xem.
“Giang Thịnh ở bệnh viện nào?”
Giang Niệm hỏi qua điện thoại một cách thờ ơ.
Người của Tư Bạc Dạ làm việc, hẳn là sẽ không để lại dấu vết. Nhưng dù sao cũng là hành vi phạm pháp, cô vẫn nên đi xác nhận tình hình thì tốt hơn.
Nếu có dấu vết, vậy thì phải thủ tiêu chứng cứ.
“Ngay tại bệnh viện Giang Thành, tao chờ mày đến!” Trần Phú Lan nghiến răng nghiến lợi nói trong điện thoại.
Cúp điện thoại, Giang Nhiễm Nhiễm nhìn cha mình vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, khóc đến sưng cả mắt: “Mẹ, cha con có c.h.ế.t không?”
“Chết thì chắc là không đến mức đâu.” Bác sĩ bên cạnh nói: “Bệnh nhân tuy bị thương nặng, nhưng tất cả vết thương đều tránh được chỗ hiểm, chỉ là sẽ khiến ông ấy phải chịu đựng đau đớn trong một thời gian dài sau này, chứ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Rốt cuộc là ai làm vậy, thật là tâm địa độc ác!”
Trần Phú Lan cũng khóc bên giường bệnh: “Ông nhà, rốt cuộc là ông đã đắc tội với ai?”
“Chẳng lẽ thật sự là con nhỏ Giang Niệm hại ông ra nông nỗi này, muốn hành hạ ông đến c.h.ế.t sao!”
Thực ra Trần Phú Lan vốn dĩ cũng không nghĩ người động tay với Giang Thịnh lại là Giang Niệm.
Rốt cuộc trong mắt bà ta, Giang Niệm chỉ là một đứa nha đầu lớn lên ở nông thôn, làm gì có bản lĩnh lớn đến mức thuê người bắt cóc. Huống chi, Giang Niệm hôm nay còn ở trường cả ngày.
Là Giang Nhiễm Nhiễm nghe nói lưng cha mình bị bàn ủi nóng làm bỏng đầy vết phồng rộp máu, cho dù có chữa khỏi thì sau này cũng sẽ để lại sẹo khắp lưng, đột nhiên nhớ ra trước đó vô tình nhìn thấy sau lưng Giang Niệm hình như cũng có sẹo, không biết là bị làm sao.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Không chừng chính là Giang Niệm vì oán hận mà làm ra chuyện này với cha cô ta!
Giang Niệm vừa bước vào phòng bệnh, liền thấy Giang Thịnh nằm trên giường với toàn thân quấn băng như xác ướp.
Trông ông ta đích xác bị thương không nhẹ.
Giang Nhiễm Nhiễm lập tức đỏ hoe mắt xông tới.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống Giang Niệm: “Giang Niệm, mày nói, có phải mày tìm người làm với cha không!”
“Ở trường học, mày cố ý tố cáo tao, hại tao bị xử phạt. Lén lút thì mày thuê người đến bắt cóc cha, sao mày có thể độc ác như vậy?!”
“Cái gì tố cáo, cái gì xử phạt? Nhiễm Nhiễm, con đang nói cái gì vậy?”
Trần Phú Lan còn chưa biết chuyện xảy ra ở trường hôm nay, nghe vậy lập tức trợn tròn mắt.
Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Niệm liếc nhìn lại: “Dựa vào cái gì mà cô cho rằng là tôi làm?”
Giang Nhiễm Nhiễm nghiến răng: “Không phải mày, thì còn ai vào đây lại ra tay tàn nhẫn với cha tao như vậy?”
Giang Niệm một tay đút túi, cười nhạo một tiếng.
“Vậy thì cô thật sự nghĩ sai rồi, Giang Thịnh nhiều năm như vậy làm chuyện thất đức không ít, đắc tội người cũng không ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/120.html.]
“Tôi còn cảm thấy, ông ta vậy mà đến hôm nay mới gặp báo ứng, còn quá muộn đấy.”
Nhìn dáng vẻ, Trần Phú Lan và Giang Nhiễm Nhiễm căn bản không có manh mối về kẻ đã bắt cóc Giang Thịnh. Nghi ngờ cô, trong khi chuyện vốn dĩ không phải do cô làm.
Cứ như vậy, cô cũng không cần phải băn khoăn gì nữa.
“Mày… Mày đúng là đồ vô lương tâm!”
“Thấy cha mày bị thương thành ra như thế này, không những không quan tâm, còn ra vẻ ước gì ông ấy bị thương nặng hơn, c.h.ế.t sớm đi?”
Trần Phú Lan bị những lời này chọc giận đến toàn thân run rẩy, vừa mắng vừa xông tới tát Giang Niệm.
Giang Niệm còn chưa kịp tránh né, đã có một bóng người cao lớn che chắn trước mặt cô, một tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Trần Phú Lan.
Giọng điệu lạnh băng, mang theo lời cảnh cáo không hề che giấu: “Trần phu nhân, đánh người là phạm pháp.”
“Bà hẳn là không muốn chồng mình còn đang nằm trên giường bệnh mà chính mình lại bị bắt vào đồn cảnh sát ngồi mấy ngày chứ?”
Là Tống Tư Trần.
Lưng thẳng tắp, dung mạo tuấn lãng xuất chúng. Mặc chiếc áo blouse trắng tinh không một hạt bụi, giờ phút này đuôi lông mày chứa đầy hàm ý, không giống vẻ thanh lãnh hờ hững thường ngày.
“Chú út?”
Vừa nhìn thấy Tống Tư Trần, Giang Nhiễm Nhiễm lập tức thay đổi thái độ, nói chuyện cũng trở nên e thẹn.
Tống Tư Trần quá đẹp trai, khiến người ở gần nhìn thấy đều không khỏi đỏ mặt tim đập.
Tống Tư Trần lại nhíu mày, giọng điệu mang theo vài phần ghét bỏ, lạnh nhạt nói: “Cô còn chưa chính thức gả vào nhà họ Tống, không tính là cháu dâu tôi, không cần gọi thân thiết như vậy.”
Giang Nhiễm Nhiễm nghe những lời này, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, không nhịn được cắn môi.
Bởi vì cô ta tung tin đồn chưa kết hôn đã có thai, cho nên dù có như nguyện cướp được hôn sự của Giang Niệm, cùng với anh Cảnh đính hôn, người nhà họ Tống Bạc tổng lão gia tử đến Tống viện trưởng này, đều không thích cô ta.
Thậm chí ngay cả người làm trong nhà họ Tống, sau lưng đều chế giễu cô ta là không từ thủ đoạn để gả vào hào môn, con gái nhà người ta không biết xấu hổ.
Giang Niệm nhìn thấy Tống Tư Trần ở đây cũng không ngoài ý muốn, Tống Tư Trần vốn dĩ là viện trưởng của bệnh viện này.
“Nếu Giang Thịnh không chết, tôi xin phép đi trước.”
“Ngày nào đó ông ta c.h.ế.t rồi, lại báo tang cho tôi, tôi sẽ đến thắp nén hương.”
Giang Niệm mang vẻ châm biếm, lười biếng không muốn ở lại đây thêm nữa, xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa, khi nói chuyện với Tống Tư Trần, ngữ khí của cô mới dịu dàng hơn: “Anh Tư Trần, sao anh lại đột nhiên đến đây?”
Tống Tư Trần nói: “Vốn là nghe nói cha em… Giang Thịnh xảy ra chuyện, tiện đường đến xem một chút, không ngờ em cũng ở đây.”
Nhớ tới việc cô gái đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, lại còn chán ghét người đàn ông kia như vậy, Tống Tư Trần trực tiếp đổi cách xưng hô.
Đang nói chuyện, Tống Tư Trần bỗng nhiên nhận được điện thoại, cúp máy xong nhìn về phía Giang Niệm: “Bác sĩ trong viện nói Giang Thịnh đã tỉnh, em có muốn vào xem một chút không?”
“Không cần.” Giang Niệm khẽ nói: “Em đói bụng rồi, đi ăn chút gì rồi về nhà. Cũng cảm ơn anh Tư Trần vừa rồi đã giúp em ngăn lại cái tát đó.”
“Không có gì, với anh không cần khách sáo như vậy.”
Giang Niệm gật đầu. Nhìn bóng dáng cô gái rời đi, Tống Tư Trần thở sâu, trái tim phảng phất lại bị lay động một chút.
Từ nhỏ đã bị cha ruột vứt bỏ, động một chút là bị mẹ kế tát, còn có cô em gái kế đầy tâm cơ lại giả vờ đáng thương. Anh không thể tưởng tượng được cô gái ấy đã trải qua những gì, mới từ một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở vùng quê nghèo khó mà trưởng thành thành bộ dạng hiện tại.
Cô càng tỏ ra không để ý, càng chứng tỏ cô đã sớm không còn hy vọng vào những người, những việc này, càng khiến anh cảm thấy đau lòng.
Giang Niệm tìm một quán hoành thánh ngồi xuống, gọi một bát hoành thánh tam tiên nhỏ. Vừa ăn được vài miếng, cô nhận được tin nhắn của Lê Ninh.
[Fox, có người bỏ ra một số tiền lớn để mua loại thuốc trị bỏng mà cậu đã bán hết từ lâu.]
[Tớ vừa nhìn địa chỉ bên kia gửi đến, đó chẳng phải là chỗ ở của gã cha cặn bã của cậu sao. Sao, đơn này cậu nhận không?]