Thiên Kim Trở Về - 129.
Cập nhật lúc: 2025-04-27 05:31:14
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Niệm nắm di động, đứng ở tại chỗ.
Linh Như Như đi ở phía trước, lúc này mới chú ý tới Giang Niệm không biết từ khi nào đã dừng bước chân.
“Làm sao vậy Niệm Niệm, cậu nhìn cái gì vậy?” Cô ấy quay đầu lại, tò mò hỏi.
“… Không có gì.”
Giang Niệm nâng mắt lên, nhìn không ra cảm xúc: “Tớ có chút việc, Như Như cậu đi cùng mọi người đến khu hổ trước đi.”
“A? À, được.” Linh Như Như không biết Giang Niệm có việc gì, gật đầu.
Thấy cô ấy xoay người, giây tiếp theo, Giang Niệm trực tiếp gọi lại vào số điện thoại vừa gửi tin nhắn cho mình.
Thế nhưng trong điện thoại, lại là âm báo cuộc gọi hiện không liên lạc được.
Ánh mắt Giang Niệm lạnh lùng, gửi qua một tin nhắn.
【 Anh là ai? 】
Bức ảnh này, là ảnh chụp chung của cô ấy và Anne.
Năm 16 tuổi, cô bị Lục Triệu Khôn đưa đến trường đấu thú.
Cái gọi là trường đấu thú, là một khu rừng rậm hoang dã có thú dữ lui tới, là nơi Cáo Bắc Cực huấn luyện những thành viên mới gia nhập.
Mọi người phân phát đồ ăn và vũ khí, bị thả xuống rừng rậm tiến hành thí nghiệm sinh tồn. Cô và Anne chính là quen biết nhau vào lúc đó, sau đó trở thành bạn bè.
Bức ảnh này cũng là do Anne chụp sau khi cô ấy giành được vị trí thứ nhất.
Người này tại sao lại có bức ảnh này.
Còn có những lời người đó nói.
Did you miss me.
Dùng chính là giọng điệu của Anne.
Nhưng cô đã tận mắt chứng kiến Anne c.h.ế.t trước mặt mình, thân thể dần dần mất đi hơi ấm.
Không phải Anne, vậy thì là ai?
【 Muốn biết tôi là ai, vậy thì hãy đến khu hổ mới còn chưa hoàn thiện ở phía đông vườn bách thú tìm tôi. 】
【 Nhớ kỹ, là một mình cô tới. 】
Phản ứng đầu tiên của Giang Niệm chính là nhìn về phía xung quanh.
Người này chẳng những biết chuyện của cô và Anne, còn đang theo dõi hành tung của cô.
Thậm chí ngay trong nháy mắt này, trong đầu Giang Niệm đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Hôm nay công viên nước đóng cửa, nhân viên công viên nước đưa cho bọn họ vé vào vườn bách thú, không phải là ngẫu nhiên.
Là người này sắp đặt.
Đối phương là nhắm vào cô mà tới.
Nhưng cho dù đã nghĩ đến điểm này, biết khả năng có cạm bẫy, Giang Niệm vẫn phải đi.
Cô muốn làm rõ ràng đối phương rốt cuộc là ai, có mục đích gì, hắn và Anne có quan hệ gì.
【 Đợi đấy. 】
Giang Niệm gõ hai chữ, đeo ba lô, đi về phía địa chỉ được nhắc đến trong tin nhắn.
Cái khu hổ mới còn chưa hoàn thiện này, vị trí không tính là hẻo lánh, chỉ là bởi vì đang thi công cho nên không có ai đi về phía này. Cửa sau đang mở, bên ngoài giăng một tấm biển thông báo khu vực đang thi công, nhân viên không phận sự xin đừng đi vào.
Khu vườn mới xây có diện tích lớn hơn, liếc mắt một cái nhìn không thấy ranh giới xung quanh. Bên trong cỏ cây đều là tự nhiên, núi giả hồ nước là nhân tạo, một số dụng cụ ngổn ngang trên mặt đất.
Trang thiết bị cũng được cải tiến rất nhiều. Khu hổ cũ vẫn đang dùng lưới sắt cao khoảng 3 mét, bao quanh toàn bộ khu vườn, du khách tham quan ở bên ngoài lưới sắt.
Còn khu hổ mới này hoàn toàn sử dụng kính cường lực trong suốt, giống như là một cái lồng pha lê khổng lồ. Du khách bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên trong vườn, đồng thời cũng tăng thêm tính an toàn. Cửa vừa đóng, khu vườn to lớn hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
【 Tôi tới rồi, anh ở đâu? 】
Giang Niệm gửi một tin nhắn qua.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không nhận được hồi âm.
Không khỏi mặt không cảm xúc, gõ tiếp một hàng chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/129.html.]
【 Không ra mặt, tôi đi đây. 】
Đối phương muốn dẫn cô tới đây, mục đích quá rõ ràng.
Cô đã tới, đối phương lại không xuất hiện.
Vậy nếu cô rời đi, người sốt ruột sẽ là đối phương.
Quả nhiên tin nhắn này vừa gửi đi, đối phương rất nhanh liền trả lời.
【 Nghe nói, cô ở Cáo Bắc Cực năm đó trong thí nghiệm sinh tồn đã đụng phải hổ, mà vẫn có thể giành lấy vị trí thứ nhất. 】
【 Tôi rất tò mò cô đã làm thế nào để chế ngự được con hổ. 】
【 Hay là, hôm nay tái hiện lại cho tôi xem một chút đi. 】
Ánh mắt chạm đến dòng chữ, vẻ mặt Giang Niệm nghiêm lại.
Chỉ nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng cửa sau đóng sầm lại, căn bản không kịp rời đi trước khi nó đóng lại.
Nhưng mà so với việc cửa sau bị đóng lại, thứ khiến cô đột nhiên căng thẳng thần kinh hơn chính là bụi cây cách cô ấy hơn 5 mét, đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh sột soạt.
Khu hổ.
Học sinh lớp 36 nhìn những con hổ lười biếng phơi nắng trên bãi cỏ trong vườn, sôi nổi chụp ảnh.
Có người thò ngón tay đếm: “Không đúng nha thầy, thầy không phải nói vườn bách thú này có năm con hổ Đông Bắc, mười con hổ trắng sao, hổ trắng này không phải chỉ có chín con sao?”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Chu Sâm nghi hoặc, tự mình đếm, đúng là chín con hổ trắng.
Bất quá thầy ấy cũng không nghĩ nhiều. Chắc là đã c.h.ế.t một con hoặc là vận chuyển đi một con, trên hướng dẫn không kịp thời cập nhật.
“Mọi người đều đã xem xong chưa, chúng ta tiếp tục tham quan khu tiếp theo, thầy xem xem sau khu này chúng ta sẽ đi đâu.”
Đúng lúc Chu Sâm đang cúi đầu xem bản đồ, xung quanh đột nhiên có du khách hô to:
“Mọi người chú ý! Nghe nói có một con hổ không biết làm thế nào mà lại chạy ra khỏi vườn hổ, chạy tới khu mới còn chưa làm xong!”
Hả?
Có hổ chạy ra ngoài?
Phản ứng đầu tiên của Chu Sâm là nhanh chóng gọi học sinh lại gần mình, bảo các em đừng chạy lung tung, nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề an toàn gì.
Nhưng mà Linh Như Như lại tái mặt: “Thưa thầy, Giang Niệm hình như không đi cùng chúng ta tới đây.”
Giang Niệm không đi theo cùng tới đây?
Chu Sâm trợn to hai mắt.
Không lẽ nào Giang Niệm lại đi đến chỗ có con hổ vừa chạy thoát chứ?
Thấy rất nhiều người đang vây quanh về phía khu vườn mới, Chu Sâm trong lòng hoảng hốt: “Các em nữ sinh đừng chạy lung tung, mấy em nam sinh đi cùng với thầy, chúng ta đi tìm bạn Giang Niệm.”
Giây tiếp theo, sau lưng thầy ấy vang lên giọng nói lạnh lùng của Giang Niệm.
“Thưa thầy, em ở đây.”
“Niệm Niệm?” Linh Như Như vừa quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Giang Niệm liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới giữ chặt cô.
“Niệm Niệm, cậu đi đâu vậy, nghe nói khu hổ có một con hổ chạy ra ngoài, cậu ngàn vạn lần đừng đi lung tung.”
“Không sao rồi.” Lúc này có du khách đi ngang qua nói: “Nghe nói con hổ đó đã bị gây mê rồi, một đám nhân viên đang khiêng nó đi kìa!”
“Thật kỳ lạ, hổ chạy ra ngoài mà không gây ra tiếng động gì đã đành. Vừa rồi bên kia không có một nhân viên nào, vậy con hổ đó đã bị ai khống chế mà không gây ra tiếng động gì?”
Biệt thự trang viên.
Cô gái ngậm kẹo que, đung đưa chân, thản nhiên hỏi quản gia bên cạnh: “Sao rồi, Giang Niệm đã đánh nhau với hổ chưa? Cô ta c.h.ế.t chưa?”
“Tiểu thư.” Quản gia nhìn màn hình giám sát, do dự nói: “Con hổ trắng kia đã bị hạ gục, Giang Niệm mà cô nói đã rời khỏi khu hổ đó rồi.”
“Ông nói cái gì?”
Động tác đung đưa chân của cô gái dừng lại.
Trực tiếp vươn tay giật lấy màn hình giám sát.
Lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.