Thiên Kim Trở Về - 46.
Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:47:17
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô quá hiểu rõ bộ mặt của gia đình .
cô cũng ngờ Trần Phú Lan vô liêm sỉ đến mức , tông chịu nhận trách nhiệm thì thôi, còn vu oan cho một ông lão lớn tuổi như .
“Ông ơi, xin ông chịu đau một chút, cháu sẽ nắn xương cho ông, đó chúng bệnh viện.” Giang Niệm .
Nắn xương?
Cô gái điên ?
Đây là việc mà ai cũng thể tùy tiện .
Nếu đúng cách, khi đầu gối của ông lão chẳng mà cô bẻ gãy mất.
Thế nhưng Giang Niệm hề để ý đến ánh mắt của những xung quanh, cô đặt tay lên khớp gối của ông lão, nhanh chóng dùng lực, đó buông tay .
Ông lão đất như giải thoát khỏi cơn đau đớn, đôi môi trắng bệch của ông dần dần lấy chút sắc hồng.
Ông hít một thật sâu, cô gái mặt, giọng run run đầy cảm kích: “Cô gái trẻ… ngờ cô còn nắn xương, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.”
Thật sự nắn xương?
Mọi đều ngạc nhiên.
Rốt cuộc đây là giả vờ thật?
“Không gì ông ạ.” Giang Niệm liếc Trần Phú Lan và Giang Nhiễm Nhiễm: “Ở đây camera nên họ mới dám vu oan cho ông, cháu sẽ nghĩ cách giúp ông tìm bằng chứng.”
“ hiện tại, vết thương của ông cần xử lý càng sớm càng , đừng lãng phí thời gian cãi cọ với họ nữa.”
“Cháu sẽ đưa ông đến bệnh viện để kiểm tra và điều trị thêm, ông lo lắng về tiền viện phí, cháu sẽ lo hết.”
Nói , Giang Niệm xổm xuống mặt ông lão.
“Ông leo lên lưng cháu , phía cách đây đến một cây là bệnh viện lớn nhất Giang Thành, cháu sẽ cõng ông qua đó.”
Ông lão rõ ràng ngờ rằng cô gái mảnh mai mặt đề nghị cõng .
“Cô gái nhỏ , cháu gầy yếu thế , thể cõng ông. Cháu đừng phiền, ông thể gọi điện thoại cho con trai thứ hai của ông qua.”
Đối với Giang Niệm, từ khi lên bảy tuổi cô buộc đeo túi cát nặng năm kilogram mỗi ngày và trải qua nhiều buổi tập luyện sức mạnh, nên việc cõng một ông lão gầy gò chẳng gì khó khăn.
Môi ông lão đang trắng bệch dần hồi chút sắc hồng, như thể cuối cùng giải thoát khỏi cơn đau đớn.
Ông hít sâu một , cô gái trẻ mặt với ánh mắt run rẩy đầy cảm kích: "Cô bé... ngờ tuổi còn trẻ mà nắn xương, thật sự cảm ơn cháu."
"Không ông, nhà của ông đến cũng cần thời gian, cháu sẽ cõng ông kiểm tra . Ông yên tâm, cháu thể cõng mà."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Niệm, ông lão phản đối nữa và để cô cõng dậy.
Đến khi hai rời , đám đông mới bừng tỉnh.
" thấy ông lão vẻ gì là giả vờ cả..."
" , ông đòi tiền hai con . Nếu là cố tình đòi tiền, chẳng ông rùm beng lên ?"
"Hơn nữa, tuy ông mặc đồ giản dị, nhưng vẻ là học thức."
"Không chừng ông lão thực sự xe đâm, chỉ là khác vu oan thôi."
Mọi đồng loạt sang Trần Phú Lan và Giang Nhiễm Nhiễm.
Trần Phú Lan thấy Giang Niệm cõng ông lão , những lời bàn tán của đám đông thì chẳng những hổ mà còn vui thầm trong bụng.
Cái con ngốc Giang Niệm , chuyện chẳng liên quan gì đến nó mà cứ xía , cuối cùng còn đưa ông lão .
Bây giờ thì , tiền viện phí, tiền kiểm tra và tiền chữa trị của ông lão đó, từ giờ trở chẳng còn dính dáng gì đến bà nữa. Nếu nhà ông đến và gây khó dễ, thì chỉ Giang Niệm là gặp rắc rối!
Sợ rằng ông lão thể đổi ý định và phiền, Trần Phú Lan vội vàng kéo Giang Nhiễm Nhiễm lên xe.
Bà vẫn còn mua quà gặp mặt lão gia nhà họ Tống.
Tối nay là đầu tiên lão gia nhà họ Tống gặp Giang Nhiễm Nhiễm, nên bà để ấn tượng . Việc Giang Nhiễm Nhiễm trở thành con dâu nhà họ Tống sẽ gần như chắc chắn.
Giang Niệm cõng ông lão bệnh viện, đầu tiên thuê một chiếc xe lăn và nhẹ nhàng đặt ông lão lên, tiện cho việc di chuyển.
Sau đó, cô lấy thứ tự cấp cứu.
Bác sĩ trong phòng khám hỏi rõ tình hình, sờ đầu gối ông lão, Giang Niệm với ánh mắt ngạc nhiên.
"Cô bé, cháu còn nhỏ mà thể điều ?"
"Ông lão may mắn cháu nắn xương và đưa đến bệnh viện kịp thời. Nếu , với độ tuổi của ông , nếu để xương gãy và trật khớp di chuyển lung tung, thể sẽ khó để ."
Bác sĩ một phiếu xét nghiệm để kiểm tra thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/46.html.]
Giang Niệm cầm phiếu, đẩy ông lão hành lang: "Ông ơi, cháu nộp tiền , ông đây đợi cháu một chút."
Ông lão theo bóng lưng cô gái, càng càng cảm thấy xúc động, ông rút điện thoại gọi một cuộc.
Chưa đầy mười phút , một đàn ông ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, dáng vẻ cao ráo, tuấn tú và khí chất nổi bật, vội vã bước tới.
Trên đường , tất cả các nhân viên y tế gặp đều dừng cúi chào kính cẩn: "Viện trưởng Tống." Không ít cô gái trẻ với ánh mắt thẹn thùng và ngưỡng mộ.
Tống Tư Trần dừng xe lăn, luôn điềm tĩnh giờ đây cau mày lo lắng, xổm xuống: "Bố, bố ? Chẳng hôm nay bố mới về Giang Thành , chân bố thế ?"
Không ngờ ông lão nãy còn theo bóng lưng Giang Niệm với vẻ hiền từ, bây giờ đổi ngay thái độ, tỏa khí thế mạnh mẽ, giọng lạnh lùng:
"Con dâu cả của con sắp xếp cho Tống Văn Cảnh đính hôn với con bé Giang Nhiễm Nhiễm nhà họ Giang, con lấy bức ảnh đó cho bố xem."
Tống Tư Trần hiểu chuyện gì xảy , nhưng vẫn lấy bức ảnh mà chị dâu cả gửi trong nhóm .
Nhìn bức ảnh của Giang Nhiễm Nhiễm trang điểm kỹ càng và chỉnh sửa, với nụ ngọt ngào ngoan hiền, ông lão trực tiếp khẩy một tiếng: "Quả nhiên nhầm !"
Nếu con nhà là Giang Nhiễm Nhiễm và Trần Phú Lan, thì cô bé Giang Niệm chính là cháu dâu tương lai của ông, mà ông sắp đặt hôn ước cho Tống Văn Cảnh từ nhỏ.
Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh, bụng và tài!
"Nói với chị dâu con, tối nay đừng để con nhà họ Giang đến, họ đến bố cũng gặp!"
"Sao bố, chuyện gì xảy ?"
Tống Tư Trần hiểu chuyện gì, cau mày sâu hơn.
Rõ ràng bố từng gặp con nhà họ Giang, tại thái độ như thù gì lớn đến ?
Ông lão vẫn lạnh lùng hừ một tiếng: "May mà bố về kịp lúc, mới ngăn cái loại đó cửa nhà họ Tống."
"May mắn nữa là Giang Niệm coi trọng cái hôn ước đó. Tống Văn Cảnh xứng với một đứa trẻ bụng, thông minh như nó."
Ông lão liếc con trai út của , cân nhắc một lúc miễn cưỡng : "Bố nghĩ con là học thức cao, nghiệp trường y danh giá quốc tế, công việc định, cũng từng yêu đương, sạch sẽ, lẽ hợp với con bé hơn."
Giọng điệu của ông lão phần khinh bỉ: "Chỉ là liệu Giang Niệm trúng một lão già lớn tuổi như con ."
"... Gì cơ?"
Tống Tư Trần theo kịp suy nghĩ của bố .
Sao lúc thì bố bảo Tống Văn Cảnh chia tay với Giang Nhiễm Nhiễm, lúc về cái hôn ước, giờ bàn đến chuyện từng yêu đương?
Hơn nữa, mới ba mươi tuổi, gọi là già?
Khi Tống Tư Trần còn đang định hỏi thêm, thì thấy một cô gái trẻ mặc áo thun và quần jeans đơn giản đang tới với một xấp giấy tờ tay.
Dáng mảnh khảnh nhưng yếu đuối. Gương mặt trang điểm nhưng vẫn đến mức nổi bật giữa đám đông.
Đôi mắt đen láy hàng lông mày cong, tỏa vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh, khiến khi chạm khỏi nín thở, như thể cuốn hút.
Tống Tư Trần còn kịp hỏi gì, thì ông lão lập tức đổi ngay sắc mặt, giọng điệu trở nên hiền từ: "Niệm Niệm, cháu về ."
Giang Niệm dừng bước, đàn ông bên cạnh chút ngạc nhiên: "Vị là..."
Ông lão lập tức giới thiệu: "Đây là con trai út của ông, Tư Trần, nó đang việc ở bệnh viện . Lúc nãy ông gọi nó đến."
Viện trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện hạng nhất quốc, thành chỉ là việc tại bệnh viện.
Ông lão quả thật câu nệ tiểu tiết.
"Hóa là ."
Giang Niệm cũng để tâm, cô giải thích: "Chào Tư Trần, bố xe lùi đụng trúng, đầu gối khả năng gãy xương. Mức độ nghiêm trọng cần chờ kết quả chụp phim mới ."
"Vừa nãy nộp phí kiểm tra . Vì đến đây, hãy đưa ông kiểm tra, cũng chút việc cần giải quyết."
"Gãy xương?"
Nghe đến hai từ gãy xương, Tống Tư Trần khỏi ngạc nhiên.
Nhìn tinh thần của bố lúc nãy, ngờ bố thương nghiêm trọng đến .
"Được , , Niệm Niệm cháu cứ lo việc của ."
" mà ông mang theo tiền, lúc nãy tiền khám và xét nghiệm đều là cháu trả. Cháu thêm WeChat của Tư Trần , ông bảo nó chuyển tiền cho cháu."
Làm mà ông lão tiền?
Tống Tư Trần khỏi cau mày.
Ông lão quen dùng thanh toán điện tử, trong thẻ ngân hàng ông mang theo bên đến hơn một trăm triệu. Tài khoản WeChat và Alipay của ông cũng mấy trăm ngàn, để phòng sự cố bất ngờ.
Khi Tống Tư Trần còn kịp gì, ông lão trừng mắt: "Còn đấy gì, mau lấy điện thoại !"