Thiên Kim Trở Về - 82.
Cập nhật lúc: 2025-02-24 03:30:18
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan hệ huyết thống thực sự là một điều kỳ diệu. Không cần gì cả, vẫn thể cảm nhận bên cạnh sẽ chỉ bảo vệ , bao giờ hại .
Giang Niệm kìm , khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Mệt ?” Kỷ Túc Bạch cúi đầu hỏi.
“Một chút thôi.”
Những ngày ngủ cùng Tư Bạc Dạ, Giang Niệm gần như giấc ngủ sâu.
Hơn nữa hôm nay cô dậy sớm cùng Linh Như Như, ở phim trường cả ngày, thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
Ngay đó, Kỷ Túc Bạch với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, nhẹ nhàng đưa tay kéo cô gái nhỏ lòng, để cô dựa phần mưa ướt của .
“Kiếm vị trí thoải mái dựa mà ngủ một chút , về đến nhà sẽ gọi em.”
Vu Tiêu, đang lái xe, qua gương chiếu hậu thấy cảnh , khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Trước giờ từng phát hiện , Kỷ Túc Bạch tính cách cưng chiều em gái đến .
Người thường ngày ghét khác chạm , chủ động ôm em gái cho cô ngủ ngon.
Giang Niệm ban đầu định từ chối, nhưng thể phủ nhận rằng thế thực sự thoải mái hơn nhiều.
Được trai ôm, cảm giác khác so với khi ở trong vòng tay của Tư Bạc Dạ.
Vòng tay của Tư Bạc Dạ luôn đầy chiếm hữu, như thể sợ cô rời . vòng tay của trai mang đến sự an tuyệt đối và ấm của gia đình.
Giang Niệm dần dần .
[Đing đing—]
Bỗng nhiên, điện thoại reo lên.
Kỷ Túc Bạch theo phản xạ nhíu mày, tắt âm điện thoại.
Thấy trong lòng đánh thức, mới mở điện thoại lên xem, phát hiện là tin nhắn từ nhóm chat gia đình thiết.
Kỷ Kỳ Việt: Mọi ai Giang Niệm ?
Kỷ Kỳ Việt: Hôm nay đặc biệt về nhà để gặp Giang Niệm, nhưng ngoài trời mưa to thế mà Giang Niệm vẫn về nhà.
Kỷ Kỳ Việt: Gọi cũng máy, lẽ chuyện gì xảy ?
Kỷ Túc Bạch liếc điện thoại của Giang Niệm bên cạnh.
Không bất kỳ thông báo nào, chắc là cô bật chế độ phiền.
Kỷ Yến Lễ: Niệm Niệm về nhà ?
Kỷ Yến Lễ: Con bé thích để tài xế đón, tự về. Để thử gọi xem.
Kỷ Kỳ Việt: Anh là gì, chẳng lẽ Niệm Niệm máy mà máy ?
Kỷ Yến Lễ: Điều đó chắc , dù cũng là cả duy nhất của Niệm Niệm.
Kỷ Kỳ Việt: cũng là Năm duy nhất của Niệm Niệm, Niệm Niệm yêu quý nhất.
Kỷ Yến Lễ: [Ảnh]
Kỷ Yến Lễ: Tối qua Niệm Niệm mang sữa nóng thư phòng cho .
Kỷ Kỳ Việt: Một ly sữa thôi, mà còn là dì Lý hâm nóng, cũng đáng để khoe .
Kỷ Kỳ Việt: [Ảnh]
Kỷ Kỳ Việt: Niệm Niệm tự tay thuốc giảm đau cho , hiệu quả tuyệt vời, con bé đau.
Kỷ Ngạn Từ: Người trong lớp của Niệm Niệm hôm nay con bé xin nghỉ, học, mấy ?
Kỷ Kỳ Việt: Sao ?
Kỷ Yến Lễ: Sao ?
Kỷ Ngạn Từ: [Ảnh]
Kỷ Ngạn Từ: tham gia nhóm chat của lớp Niệm Niệm, hỏi trong nhóm.
Kỷ Kỳ Việt: Không chứ, hai, phó viện trưởng mà ngay cả nhóm chat của học viện tài chính cũng tham gia, tham gia nhóm chat lớp cấp ba?
Kỷ Kỳ Việt: Còn đạt cấp độ hoạt động thứ tám nữa???
Kỷ Kỳ Việt kinh ngạc.
Trong mắt , hai vốn dĩ chẳng bao giờ quan tâm đến những chuyện ngoài học thuật, mà tham gia nhóm chat của bạn học cùng lớp với Niệm Niệm.
Kỷ Tu An: Mấy còn đây nhăng cuội, mau tìm xem Niệm Niệm ở ?
Kỷ Tu An: Chẳng lẽ để là ở nước ngoài tìm ?
Nhóm chat ngay lập tức im lặng.
Chắc đều bận rộn tìm.
Kỷ Túc Bạch im lặng vài giây, hiếm hoi mở máy ảnh và bật chế độ selfie.
Kỷ Túc Bạch: Không cần tìm nữa.
Kỷ Túc Bạch: Niệm Niệm đang ở chỗ .
Kỷ Túc Bạch: [Ảnh]
Kỷ Túc Bạch gửi lên nhóm một tấm ảnh.
Trong ảnh, chỉ chụp một nửa gương mặt của và cô gái đang nhắm mắt ngủ ngon lành trong vòng tay .
Kỷ Túc Bạch: Niệm Niệm ngủ ngoan, đừng lo.
Kỷ Tu An: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-tro-ve-ydpt/82.html.]
Kỷ Yến Lễ: …
Kỷ Ngạn Từ: …
Kỷ Kỳ Việt: Không chứ, chuyện gì đây? Anh tư, Niệm Niệm ở chỗ ?!
Không trách Kỷ Kỳ Việt cảm thấy kinh ngạc.
Trong bảy em của họ, tư lúc nào cũng là tính cách lạnh lùng nhất. Không chỉ ít , còn mắc chứng bệnh sạch sẽ và ghét tiếp xúc với khác.
Đừng đến việc tránh lạ, ngay cả em trai mà đến gần chạm vai tư một chút cũng sẽ khó chịu.
Thế mà bây giờ—
Anh tư cùng Niệm Niệm, còn để cô dựa lòng mà ngủ?
Cả đời từng thấy tư chủ động để ai đến gần thế .
Kỷ Túc Bạch: Bạn cùng bàn của Niệm Niệm một đoàn phim mời đến đóng thế, nên cô xin nghỉ để cùng.
Kỷ Túc Bạch: định dẫn cô ăn tối, nhưng trời mưa to quá, nên đưa cô về căn hộ của .
Kỷ Túc Bạch: Tối nay Niệm Niệm sẽ ở chỗ , sáng mai đưa cô đến trường.
Gửi xong tin nhắn, Kỷ Túc Bạch tắt màn hình điện thoại.
Mưa ngày càng lớn, vì an , xe chạy chậm.
Quãng đường chỉ mất hai mươi phút mà hôm nay chạy tận bốn mươi phút, cuối cùng xe mới dừng một căn hộ riêng lẻ.
“Đến nơi , Túc Bạch.” Vu Tiêu tắt máy, ngoài cửa sổ khỏi kinh ngạc.
“Tối nay mưa bão dữ quá, đến cả mấy cây bên ngoài cũng gió thổi đổ, cảm giác như ai nhẹ hơn một trăm cân cũng sẽ thổi bay.”
Kỷ Túc Bạch cúi xuống cô gái nhỏ trong lòng , cô vẫn đang ngủ say.
Làn da mịn màng ánh đèn trắng gần như trong suốt, đường nét khuôn mặt thanh thoát lộ rõ vẻ an tĩnh.
Hàng mi dài và dày khẽ rung lên theo từng nhịp thở đều, như một bức tranh yên bình, khiến nỡ đánh thức.
“Giúp che cây dù đôi, xuống đón một chút.” Kỷ Túc Bạch .
Vừa mở cửa xe, một cơn gió lớn thổi kéo theo nước mưa xối xả.
Vu Tiêu giương dù, mở cửa xe, mắt gió thổi nhắm tịt , tóc cũng gió thổi rối bù, đủ thấy sức mạnh của cơn mưa bão.
Do Giang Niệm dựa suốt đường , Kỷ Túc Bạch gần như đổi tư thế. Lúc cử động, mới cảm thấy vai cứng đơ và mỏi nhừ.
“Anh tư…”
Giang Niệm tiếng gió thức giấc, khi mở mắt, cô còn tỉnh táo.
Chưa kịp phản ứng gì, cơ thể một chiếc áo khoác ấm áp bao phủ, ngay đó cô Kỷ Túc Bạch bế lên cùng chiếc áo khoác.
Ý thức trở về tức thì: “… Anh tư?”
“Bên ngoài gió lớn, lạnh lắm, bế em về nhà.”
Giọng của Kỷ Túc Bạch nhẹ nhàng. Khi , Giang Niệm bế xuống xe.
Cô bọc kín trong áo khoác, mặc dù thế giới bên ngoài là gió rít mưa dầm, cô vẫn một giọt mưa nào chạm đến.
Cảm giác duy nhất là ấm lan tỏa quanh , bên tai chỉ nhịp tim đều đặn mạnh mẽ từ lồng n.g.ự.c tư.
Có cảm giác như, trai bên cạnh, là sẽ che chắn mưa gió cho .
Nhận diện qua đồng tử để mở cửa.
Vừa bước nhà, đèn trong căn hộ tự động bật sáng.
Kỷ Túc Bạch lúc mới đặt Giang Niệm xuống.
Giang Niệm quanh căn phòng, ấn tượng đầu tiên là nơi ở của tư thực sự giống như sống.
Hoặc thể là thiếu thở của cuộc sống.
Sắc xám trắng lạnh lẽo bao trùm, mỗi món đồ đạc đều đặt ở góc hảo, bất kỳ đồ đạc thừa thãi trang trí cần thiết nào. Sự ngăn nắp quá mức toát lên sự xa cách, như thể ngăn cản lạ đến gần.
Vu Tiêu khi đưa hai về rời .
“Anh tư thường sống một ở đây ?” Giang Niệm xung quanh hỏi.
“Ừm.” Kỷ Túc Bạch đáp nhẹ nhàng.
Anh giơ tay lên, lấy áo khoác Giang Niệm, đó cúi lấy một đôi dép dùng một mới toanh từ tủ giày.
“Nơi thường chỉ ở, chuẩn gì nhiều, em mang tạm đôi nhé.”
“Được ạ.” Giang Niệm gật đầu, dép.
“Có tắm ?”
Kỷ Túc Bạch biểu lộ gì mặt, nhưng giơ tay chạm tóc Giang Niệm, xem xem cô mưa ướt .
“Không cần .” Giang Niệm lắc đầu: “ tư, áo của gần như ướt hết , mau tắm và đồ .”
“Ừ.” Kỷ Túc Bạch đáp.
Bỗng nhiên nhớ điều gì, về phía chiếc TV trong phòng khách mà từ khi chuyển đến giờ từng mở: “Vậy em sofa xem TV một lúc, đợi nhé.”
“Được ạ.”
“Có ăn vặt ?”
“Không cần .”
Giang Niệm cần, nhưng Kỷ Túc Bạch nghĩ rằng trẻ con xem TV đều thích ăn vặt.