Phượng Tiêu xuống giường, khỏi phòng, thấy Cố Lâm Tĩnh đang đeo kính gọng vàng ngay ngắn sofa xem tài liệu, mà đối diện y là con xà linh Phượng Tiêu lãng quên trong khách sạn.
Xà linh là trạng thái lúc nhỏ, đầu và gân cốt của nó tái tạo xong, hiện màu trong suốt.
Xà linh phun lưỡi rắn về phía Cố Lâm Tĩnh, ỷ sẽ phát hiện, khắp gương mặt xà linh là vẻ trêu đùa.
Phượng Tiêu nhíu mày, mặc dù xà linh đùa ác sẽ thường thấy, nhưng thích hành động bây giờ của nó. Xà linh cảm nhận cảm xúc Phượng Tiêu, run lên núp ghế sofa cuộn tròn .
Phượng Tiêu liếc nó một cái, trong lòng khó hiểu, xà linh rõ ràng bỏ trong phòng, xuất hiện ở đây.
và xà linh quan hệ khế ước, cách nào dùng linh thức giao tiếp, tiện hỏi thăm ngay mặt Cố Lâm Tĩnh, đành tạm thời coi như thấy nó, đợi khi tìm cơ hội hỏi xem rốt cuộc là tình huống gì.
Lúc Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt từ xà linh, Cố Lâm Tĩnh đẩy kính lên tới : “Phượng Tiêu, ngủ gần hai mươi tiếng, đói , bảo chuẩn cháo, bây giờ ăn chút ?” Lúc Cố Lâm Tĩnh lời giọng điệu bình tĩnh, nhưng Phương Tiêu dễ như trở bàn tay sự lo lắng của y trong đó.
Đối với chuyện ngủ một ngày, Phượng Tiêu im lặng. Từ nhỏ như , học các thứ nhanh chóng, vẽ bùa bắt quỷ so tài với khác vốn đáng kể, nhưng một khuyết điểm lớn nhất đó là linh khí trong cơ thể luôn luôn theo kịp.
Ngay từ đầu dùng linh lực vẽ một lá bùa, sẽ trở nên cực kỳ mệt mỏi.
Sư phụ giận lo với tình huống cơ thể của , cho dùng thuốc bổ thượng hạng bổ bổ, nhưng luôn thấy hiệu quả. Sư phụ từng cảm thán với mặt trăng, cơ thể của chính là một lỗ thủng, vá cũng vá .
Lúc đó mặt Phượng Tiêu cảm xúc lắng , về sư phụ thở dài một lắc đầu mãi. Phượng Tiêu nhược điểm như , nhưng vẫn cảm thấy những cái đó cũng giới hạn của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-27.html.]
Ngày qua ngày luyện tập, linh lực càng ngày càng cao, linh khí trong cơ thể cũng càng ngày càng nhiều. Lâu lắm rời rã như , nhờ xuống núi một chuyến, .
Hơn nữa ở núi, thường ngủ hai tiếng sẽ tỉnh , xuống núi, hai tiếng thành hai mươi tiếng.
như cũng , điểm giới hạn mắt của ở . Đối diện với gương mặt ôn hoà bình tĩnh của Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu im lặng một lát, nghiêm túc mở miệng : “Xin , lo lắng.”
Biểu cảm của Cố Lâm Tĩnh khựng , y ngờ Phượng Tiêu xin y, trái tim bởi vì câu xin mà run rẩy.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Trong một ngày Phượng Tiêu ngủ say , y lo lắng vô cùng, thậm chí y mời bác sĩ giỏi nhất Vân Châu đến kiểm tra cho Phượng Tiêu. Có điều cuối cùng y vẫn nhịn xuống, trong lòng y đặt cho một kỳ hạn, nếu trong hai mươi bốn giờ Phượng Tiêu vẫn tỉnh , y sẽ mang đến bệnh viện.
Trong hai mươi tiếng chờ đợi , y thật sự sợ hãi Phượng Tiêu sẽ xảy chuyện.
Nỗi lo lắng mãi đến mới thả lỏng, nhưng y và Phượng Tiêu tính là quen, cho dù lo lắng hình như cũng tư cách thản nhiên .
Bây giờ sự áy náy của Phương Tiêu bổ sung lỗ hổng trong lòng , y đang lo lắng, cũng thừa nhận lo lắng của . Phượng Tiêu dùng một câu đồng ý với .
Khóe miệng Cố Lâm Tĩnh gợi lên một nụ yếu ớt, con ngươi y lấp lánh như trời trong đêm: “Lần đầu tiên gặp tình huống , chỉ là lo lắng, cũng may . Anh đói , bảo mang cháo lên. Anh đặc biệt thích ăn món gì , kêu ngay?” Phượng Tiêu lắc đầu: “Vậy , kén ăn, tắm .”
Cố Lâm Tĩnh dừng , ngờ Phượng Tiêu mà đề phòng như thế mặt y, điều nghĩ đến bản lĩnh của Phượng Tiêu, đoán rằng cũng ai dám ý đồ với .
Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng nghĩ đến những thứ , mặt thì điềm nhiên như việc gì : “Phòng ngủ chính mà ngủ phòng tắm.” Phượng Tiêu gật đầu, đường đến phòng tắm, thoáng qua con xà linh cuộn tròn giả vờ như tồn tại , hiệu nó cùng phòng tắm, chuyện hỏi nó.
Xà linh cựa quậy cơ thể, bay tới bên cạnh Phượng Tiêu.