Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-04-08 03:56:51
Lượt xem: 202
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Y Y khinh thường, "Cứng miệng! Con sâu của cô c.h.ế.t ."
"Ồ, cô cần buồn, vì cô sẽ sớm theo nó thôi, ha ha ha..."
Khương Y Y đến chảy cả nước mắt, "Sư , thời thế khác, cổ trùng của cô c.h.ế.t , cô còn gì để đấu với ?"
Chị búng tay một cái, đất xuất hiện vô con giòi trắng, mùi hôi càng thêm nồng nặc.
Mặt Khương Viện Viện tái xanh, gần như nôn mửa.
Sau trận chiến với Khương Y Y, cơ thể và tinh thần cô chịu đựng cú sốc lớn, tối nay trong giấc mơ của cô chắc là giòi bọ.
Khương Y Y thấy sắc mặt của cô , mắt đầy vẻ cuồng loạn, "Sư , thuật nuôi cổ của cô thụt lùi ."
"Hôm nay, cô chắc chắn chết!"
Khương Viện Viện hoảng sợ, Lục Lục thể yếu ớt như , lẽ nó đang giả chết.
Nếu thực sự , cô sẽ gọi chị đại cứu mạng.
Khương Viện Viện điềm tĩnh tại chỗ, "Có bản lĩnh thì chị g.i.ế.c , xem ai sống ai chết?"
Khương Y Y ghét cái vẻ thản nhiên , ngoài mặt thì tranh giành, nhưng lưng âm thầm nỗ lực, cướp vị trí Thánh Nữ của chị .
Chị hận Khương Viện Viện đến tận xương tủy!
"Ta sẽ băm cô thành thịt nhuyễn để nuôi cổ trùng!"
"Xông lên, ăn thịt nó !"
Hàng loạt cổ trùng lao về phía Khương Viện Viện, từ đầu đến chân là sâu bọ, từng đám từng đám, mang theo mùi hôi thối như mùi chân, khiến nghẹt thở.
lúc quan trọng, Lục Lục bỗng mở mắt , nó lớn tiếng kêu lên.
"Chíu chít!"
Những con sâu hôi hám , tất cả cút xa cho bản vương!
Tất cả những con trùng bỗng chốc như bấm nút tạm dừng, giữ nguyên tư thế cũ mà yên tại chỗ.
Khương Y Y kinh hãi, kêu lên: "Không thể nào, khói cổ và trùng cổ của là mạnh nhất thế giới , trừ phi..."
Chị dám tin phán đoán của .
"Con sâu róm Lục Lục là Cổ Vương của Miêu Cương!"
" ." Khương Viện Viện như chị , "Có Cổ Vương ở đây, những con cổ trùng rác rưởi của chị chỉ là phế phẩm."
Cổ Vương xuất hiện, vạn cổ thần phục.
Khương Y Y từ nhỏ câu , trong thôn Miêu đều Cổ Vương là con cổ trùng lợi hại nhất thế gian, dù là loại cổ nào cũng đánh .
Không ngờ Cổ Vương là một con sâu róm bình thường.
Càng ngờ, tộc trưởng tin tưởng Khương Viện Viện đến , giao Cổ Vương cho cô .
Thôn Miêu quy định từ đời sang đời khác, chỉ tộc trưởng mới thể điều khiển Cổ Vương, mà Khương Viện Viện cũng thể, điều chứng tỏ Cổ Vương công nhận thực lực của cô .
Khương Y Y nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng vẫn bằng vị sư .
Chị siết chặt nắm đấm, "Cổ Vương thì ?"
Đánh thì cùng c.h.ế.t chung, hủy diệt Cổ Vương, Khương Viện Viện sẽ trở thành tội nhân của Miêu Cương.
Khương Y Y cắn ngón tay, nhanh chóng bấm quyết, "Đi!!"
Tất cả cổ trùng trong phòng lắc lư dữ dội, thể chúng ngừng phình to, như những quả bóng bay, sắp nổ tung trong giây tiếp theo.
Chị nổ c.h.ế.t Cổ Vương, Khương Viện Viện vội vàng gọi Lục Lục .
"Quay mau!"
Lục Lục lắc đầu, phát ánh sáng màu xanh lục, nó cũng ngừng phình to.
Trong chớp mắt, Lục Lục biến thành con sâu róm khổng lồ dài mười mét, đầu bốn cái râu, lưng là một đôi cánh.
Lục Lục há miệng, hít một thật mạnh.
Gió mạnh thổi cửa sổ kêu răng rắc, sức hút khổng lồ kéo tất cả cổ trùng tụ một chỗ, hình thành một quả cầu cổ trùng đen trắng xen kẽ.
Lục Lục nuốt chửng quả cầu cổ trùng bụng, hình lập tức thu nhỏ, mặt đất .
"Hu hu hu, khó ăn quá, kinh tởm c.h.ế.t bản vương."
Khương Viện Viện nhặt con sâu róm đất lên, " Lục Lục, em chứ?"
Lục Lục mắt hoa lên, "Chíu chíu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-112.html.]
Que cay, nhất định que cay.
Tối nay, ăn mười cây que cay mới thể xoa dịu cái dày tổn thương của bản vương.
Khương Viện Viện dở mếu dở, "Về nhà bắt rắn độc cho em."
Lục Lục hài lòng, bò lên tay cô ngủ.
Khương Viện Viện thu Cổ Vương, tiến đến chỗ phụ nữ đang đất, "Sư tỷ, chị còn chiêu gì ?"
"Cổ Vương, đây chính là sức mạnh của Cổ Vương, một chiêu giải quyết hết cổ trùng của ..."
Khương Y Y lau vết m.á.u ở khóe miệng, phần lớn cổ trùng chị luyện chế đều ăn sạch.
, Khương Viện Viện nhất định ngờ rằng chị trợ thủ.
Bây giờ một đơn độc chiến đấu, chị đồng đội.
Hòa thượng điên thì điên một chút, nhưng đối phó với Khương Viện Viện thì đủ .
Khương Y Y giả vờ đầu hàng, bắt đầu đánh bài tình cảm.
"Sư , dù chúng cũng từng là đồng môn, em đừng g.i.ế.c chị, giữ cho chị một mạng ?"
"Chúng cùng lớn lên, cùng học cổ thuật, từng thiết với như , cuối cùng đến bước ."
"Chị nhớ những ngày tháng qua, chúng thể trở như ?"
Chị nặn vài giọt nước mắt, trông yếu đuối.
Khương Viện Viện mắc bẫy , lạnh lùng hai chữ, "Không thể!!"
Cô bóp cằm Khương Y Y, " Chị còn dám nhắc đến chuyện đây, nếu cứu chị, chị cơ hội học cổ thuật ? Chị còn nhớ lúc gia nhập Miêu Cương gì ?!"
"Nhị Nha!!"
Khương Y Y thấy cái tên , ôm đầu hét lên: " là Nhị Nha, là Khương Y Y."
Khương Viện Viện lạnh lùng hừ một tiếng, "Y Y, cái tên còn là giúp chị đặt."
Y Y, Viện Viện, như chị em ruột, nhưng hai bất cứ quan hệ nào.
Người Miêu chia thành Miêu đen và Miêu trắng, ai cũng thể học cổ thuật.
Miêu trắng sống ở khu vực ngoại vi của thôn Miêu, dần dần hòa nhập với ngoài, đa phần cổ thuật, gì khác biệt so với bình thường.
Miêu đen sống trong núi, truyền thụ cổ thuật qua từng thế hệ, phụ nữ từ ba tuổi bắt đầu học cổ thuật, cho đến khi chọn Thánh nữ tiếp theo.
Khương Viện Viện là Miêu đen, từ nhỏ học cổ thuật, hôm cô chạy khỏi thôn, gặp Khương Y Y.
Lúc đó, Khương Y Y vẫn gọi là Y Y, chị còn tên là Nhị Nha.
Khương Viện Viện tìm thấy đường về nhà, mệt đói buồn ngủ, cô bệt xuống bên vệ đường và , “Hu hu hu, cha ơi, ơi, mau đến tìm con ...”
Nhị Nha đưa cho cô một cái bánh, “Em đừng nữa.”
Lúc Khương Viện Viện đói, cô ăn hết cái bánh chỉ trong vài ba miếng.
“Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn .” Nhị Nha nuốt nước bọt, “ về nhà đây.”
Chị hai bước, một phụ nữ mập mạp chạy , “Nhị Nha, hôm nay mày c.h.ế.t ở hả?! Mau gánh nước giặt đồ, nếu tao sẽ cho mày tay!”
Người phụ nữ nắm tai Nhị Nha mà mắng như tát nước, “Đồ con gái xa, bà nuôi mày lớn bằng , bảo mày chút việc mà cũng nổi! Có giỏi thì đừng ăn cơm nhà !”
Nhị Nha cúi đầu chịu trận, “Mẹ, con ngay đây.”
Cái hình bé nhỏ gánh vai chiếc đòn gánh dài, chị còn cao hơn cả cái chum nước.
Nhị Nha gánh nước về nhà, nhưng thứ vai quá nặng, chị cẩn thận ngã một cái, thùng nước cũng vỡ một lỗ to.
“Tiêu ! Mẹ sẽ đánh c.h.ế.t mất!”
Nhị Nha run rẩy ngừng, Khương Viện Viện vỗ vai chị , “Em cách , chị sẽ trách chị .”
“Thật ?” Nhị Nha sợ hãi vô cùng, “Thôi , sẽ đánh em.”
“Em sợ.”
Khương Viện Viện dùng cổ thuật điều khiển một con rắn bò phòng của Nhị Nha.
Mẹ của Nhị Nha hoảng sợ đến phát bệnh, còn sức mà quản chị nữa.
Khương Viện Viện vui mừng vỗ tay, “Nhìn xem, em .”
Ánh mắt Nhị Nha lóe lên một tia sáng kỳ lạ, chị quỳ xuống ôm chân cô , “Sau khi em , sẽ đánh chị.”
“Viện Viện, em đưa chị với, chị sẽ nô tỳ cho em, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn, việc gì cũng .”