Phó Kiến Hoa chỉnh  dáng  ngay ngắn.
Lâm Khê bật : "Ông bà tình cảm thật ."
Phó Kinh Nghiêu : "Tình cảm của chúng  cũng ."
Đinh linh!
Quý Hành mang theo một đống túi lớn túi nhỏ,  rạng rỡ: "Ha ha, cháu đến  đây."
Phó Kinh Nghiêu liếc mắt: "Cậu đến  gì?"
Quý Hành thu  nụ , nghiêm túc chào: "Ngoại ông, ngoại bà,  trai, chị dâu, cùng cháu trai nhỏ sắp chào đời."
"Em đại diện cả nhà mang quà đến."
Lâm Khê : "Cứ để đó . Khi nào qua Thần Toán Đường, nhắn với các bác là dạo    xem quẻ."
Quý Hành gật đầu: "Các bác  , Phú Quý đoán  chị mang thai mà."
ậu  giơ chiếc túi đỏ lên: "Đây, quà các bác nhờ  mang tới."
Lâm Khê mỉm : "Cảm ơn họ giúp  nhé."
Quý Hành đặt túi xuống, hớn hở xoa tay: "  câu ,    nên   ."
Phó Kinh Nghiêu sốt ruột: "Ngậm miệng ."
Quý Hành xoay  chạy mất: "Được ."
Thật ,    hỏi cháu trai bao giờ sinh,  thiên phú huyền học .
Làm đàn em của  cả xong, giờ đến lượt  đàn em của cháu trai.
Dựa cả đời  đại thụ, thật .
...
Bụng ngày một lớn hơn, ngày dự sinh cũng đến gần.
Ông bà nội  đặt  phòng sinh VVIP, mời những bác sĩ giỏi nhất thế giới đến để chăm sóc Lâm Khê.
Đến ngày sinh, Lâm Khê  theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ,  việc đều diễn  thuận lợi.
Bên ngoài thì náo loạn cả lên.
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa  chờ ở cửa, Phó Kinh Nghiêu chăm chú  chằm chằm cánh cửa phòng sinh.
Hắc Vô Thường, Huyền Không đạo trưởng và phán quan đều đến.
Sấm chớp cũng kéo tới.
Cả trời đất nhân gian, ba giới đều mong ngóng đứa trẻ  đời.
Lâm Khê tỉnh ,  đầu tiên cô thấy là Phó Kinh Nghiêu. Anh     gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-462.html.]
"Khê Khê, vất vả ."
"Không vất vả."
Lâm Khê sắc mặt tái nhợt, giọng  chút yếu ớt: "Con của chúng  ?"
Phó Kinh Nghiêu lúc  mới nhớ .
 ,   bố .
Anh và Khê Khê   một đứa con.
Phó Kinh Nghiêu vội vàng chạy : "Bác sĩ! Bác sĩ!!"
Trương Văn Tú bế đứa trẻ bước , giọng  chê trách: "Không hổ là ông cháu, phản ứng giống hệt , quên mất cả đứa trẻ to đùng."
"Tránh , đừng chắn đường."
Trương Văn Tú  xuống, đặt đứa trẻ  mặt Lâm Khê, nhẹ nhàng hỏi: "Khê Khê, thấy  chứ?"
Cô bé trắng trẻo mũm mĩm, hai má  ửng đỏ, mắt trong veo,    quấy,  cô .
Là một bé gái,  ngoan ngoãn.
Lâm Khê gọi: "Bé con..."
Cô bé đảo mắt, tò mò quan sát những  xung quanh, trông đáng yêu vô cùng.
Trương Văn Tú  đến  khép miệng: "Bé giống Khê Khê, lớn lên  xinh   lợi hại."
"Khê Khê, đặt tên cho bé ."
Lâm Khê  cô bé nhỏ xíu, trái tim như tan chảy: "Vâng,  đặt tên thôi."
Trương Văn Tú hỏi: "Khê Khê nghĩ  ?"
Lâm Khê bấm tay tính toán: "Hôm nay là mồng bảy, đặt là Phó Sơ Thất,  ?"
Trương Văn Tú sững sờ, sự im lặng vang lên ầm ĩ.
Khê Khê nghiêm túc thật ?
Phó Kiến Hoa ho khan: "Có  qua loa , Sơ Thất  tên ở nhà thì , con nghĩ thêm tên chính nhé."
Lâm Khê  nghĩ , đặt tên thật khó.
Những tiểu tinh linh nhà cô thì dễ, nào Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa, Tiểu Thổ, đơn giản dễ nhớ.
Tên của bé... Lâm Khê bỗng lóe lên ý tưởng: "Tên ở nhà thì để em đặt, còn tên chính  đặt ."
Phó Kinh Nghiêu  nghĩ sẵn từ lâu, dù là trai  gái đều đặt tên .
"Thời An, Phó Thời An."
Dẫu thời gian trôi qua,
Chỉ mong con luôn bình an.