"Ông đang  gì ?!" Chúc Hạ hét lên, giọng vang vọng.
Cô  chỉ  đám đông đang ồn ào im bặt mà còn dọa cho kẻ đang cố đột nhập  phòng 2301 từ bếp  sợ c.h.ế.t khiếp.
Hắn run lên bần bật, trượt chân và suýt chút nữa thì rơi xuống từ con đường hẹp đầy nguy hiểm!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc,  bám chặt  gạch tường chỗ đặt cục nóng điều hòa, gắng gượng giữ lấy  .
Cây gậy gỗ và kéo  mang theo đều rơi xuống, va mạnh  mặt nước tầng hai, tạo  tiếng động lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó,  sợ hãi kêu lên: "Cứu mạng! Cứu  với!  rơi xuống chắc chắn sẽ c.h.ế.t,    c.h.ế.t!"
Hắn đeo găng tay cách điện,  thực hiện động tác khó khăn như , chắc chắn  thể trụ  lâu.
Mọi  thấy  cũng sợ hãi  kém.
Họ xô đẩy , ai cũng   khác  cứu, còn  thì liên tục lùi ,   liều mạng.
"Để Chúc Hạ  cứu , ai bảo cô  hét to  Lão Dương sợ hãi nên ngã!" Một giọng  đột ngột vang lên từ đám đông,  ai  thấy   là ai.
Lời  đó khiến    hướng , họ đồng loạt  về phía Chúc Hạ, vẻ mặt đầy chính nghĩa.
" ! Chúc Hạ, đều tại cô, mau  cứu Lão Dương !"
"Hành lang  nguy hiểm lắm, lẽ  cô  đợi   vững  mới hét chứ!"
"Nếu cô  sớm hơn, Lão Dương   chọn cách nguy hiểm như  để tìm cô. Từ đầu đến cuối đều là  của cô, cô  đảm bảo an  tính mạng cho Lão Dương!"
Ngay cả bản  Lão Dương cũng mắng Chúc Hạ: "Cô cái đồ khốn nạn, còn  ngây  đó  gì? Mau nghĩ cách kéo  lên!"
Nhìn bộ mặt trơ tráo của đám  ,  những lời vu khống trắng trợn của họ, Chúc Hạ đột nhiên bật .
Trọng sinh một đời, những " hàng xóm " của cô vẫn  hề  đổi chút nào!
Có  lẩm bẩm: "Cô   thật sự  điên ? Sao   ghê rợn ?"
Chúc Hạ   lời nào, cô nhặt thanh đao cũ gỉ sét  tay, nhắm thẳng  tay  của Lão Dương mà đ.â.m mạnh !
"Á!" Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp cả tòa nhà  bảy,   kinh hãi tột độ, la hét lùi .
Máu chảy  từ lỗ thủng  găng tay cách điện, Lão Dương đau đớn đến mức mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh túa .
Tay    còn sức lực, nhưng  thanh đao cũ gỉ sét ghim chặt, một nửa trọng lượng cơ thể đều  dựa  tay  để chống đỡ.
Hắn đau đến mức hoa mắt, há miệng  phát  tiếng, chỉ dựa  ý chí sinh tồn mãnh liệt mà  thực sự ngất .
Màn trình diễn của Chúc Hạ khiến   sợ hãi, họ chen chúc ,  cô với ánh mắt kinh hoàng, như thể đang  một con quỷ.
Chúc Hạ   , nhếch mép : " , hôm qua     mà?   bệnh. Xem  các   tin, bằng    chạy đến đây để c.h.ế.t."
Lúc   còn chen chúc như lúc , xung quanh nàng là một  trống,  ai dám đến gần cô.
Cư dân tầng 203 hùng hồn : ", chúng  sở dĩ đến đây là vì   c.h.ế.t, mới tìm đến cô."
"Mọi  đều là hàng xóm, cô  nhiều nhà như , tầng 13 là cửa hàng tiện lợi, cô  cho  ở còn  thể tạm chấp nhận, nhưng tại  ngay cả 2303 cũng  ?
"Cô  thà cho  ngoài ở, chứ  chịu giúp đỡ hàng xóm cả tòa nhà, là cô  tay  việc ác ,   thể trách chúng  đến chặn cô!"
Cư dân tầng 203 : "Bây giờ là thời kỳ đặc biệt,  câu 'họ hàng xa  bằng láng giềng gần',  cô  thể trơ mắt  nhà chúng   ngập mà   chút hành động giúp đỡ nào?
"Còn là sinh viên nữa,  thấy cô  sách đều   bụng ch.ó hết !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-11-nha-cua-toi-toi-muon-cho-ai-o-thi-o.html.]
Cư dân tầng 302 : "Ban quản lý đang liên hệ với chủ sở hữu căn 2303, đợi họ liên lạc , chủ nhà trả tiền thuê cho cô, cô giao  căn 2303!
"Biết  tối nay nước sẽ ngập đến tầng ba, cô  giao nhà ,   nhiều  như   chỗ ở?"
Có  khơi mào,   nhanh chóng  cãi vã, nỗi sợ hãi lúc nãy dường như  biến mất.
Chúc Hạ mặc kệ họ, nửa  thò  ngoài hành lang.
Cô nắm chặt cán d.a.o cũ gỉ sét lạnh lẽo.
"Đừng, đừng..." Trong ánh mắt kinh hoàng lắc đầu và đầy cầu xin của Lão Dương, Chúc Hạ rút mũi d.a.o  một cách vô cảm.
"Á..." Lần , tiếng kêu của Lão Dương vang vọng khắp nơi.
Tuyền Lê
Cuối cùng,  rơi xuống mặt nước, tạo  tiếng động kinh thiên động địa.
Những  quan sát ở các tầng thấp vội vàng tìm cách cứu Lão Dương.
Còn ở tầng 23, đám đông  náo nhiệt lúc nãy giờ im lặng như tờ, tất cả đều nín thở dõi theo từng cử động của Chúc Hạ.
Chúc Hạ lau m.á.u  d.a.o bằng góc áo, động tác thờ ơ nhưng khiến   rùng .
" với các  hàng xóm  thiết gì ? Thật nực ,  còn  bắt cóc đạo đức . Nhà của ,   cho ai ở thì cho."
"Chủ sở hữu căn 2303? Trả tiền? Đừng    ký hợp đồng thuê một năm, dù   hợp đồng, nhà vẫn là của . Dù  trời sập xuống, cũng đừng hòng  cửa."
"Các   tiếp tục  loạn? Được thôi, tiện thể d.a.o của  cần mài máu, chút   đủ ."
Chúc Hạ dùng d.a.o gõ nhẹ  tường hành lang, nhếch mép  lạnh: "Lão Dương là một ví dụ  , g.i.ế.c , phi tang xác, thời tiết  thật tiện lợi.
" đếm năm tiếng, ai ở  sẽ tự động xếp hàng chờ c.h.ế.t. Đừng vội,  sẽ chặt từng , ném từng , cố gắng để các  sớm đoàn tụ với Lão Dương."
Đám   ,  ai dám động đậy.
Cho đến khi Chúc Hạ cất lời: "Năm."
"Chạy mau! Cô  thật sự sẽ g.i.ế.c !" Có  hét lên, là  đầu tiên lao xuống cầu thang.
Đám đông lập tức náo loạn,   điên cuồng bấm thang máy, nhưng tiếng đếm "ba" của Chúc Hạ phía  như một lời nguyền c.h.ế.t chóc,  ai dám đợi thang máy nữa, tất cả đều chen  xuống cầu thang.
Đến nhanh,  cũng nhanh.
Nếu   thanh đao cũ gỉ sét vẫn còn dính máu,    nghi ngờ liệu chuyện đó  thật sự xảy   .
Chúc Hạ  tra d.a.o  vỏ để cất ,  kinh ngạc phát hiện, thanh đao cũ vốn gỉ sét loang lổ, lúc   sáng bóng như mới,  chút dáng dấp của một thanh bảo đao!
Chẳng lẽ liên quan đến máu?
"Chúc Hạ, cô   chứ?" Cửa phòng 2303 mở , Lương Linh Ngọc là  đầu tiên lao , Tô Vũ Bạch  theo sát phía .
"  ." Chúc Hạ cất dao, định tự  nghiên cứu .
Cô khóa cửa hành lang và cầu thang.
"Hai cánh cửa  trông như mới lắp thêm?" Lương Linh Ngọc hỏi.
Chúc Hạ: "Ừm,   chú ý đừng chạm , hai cánh cửa  đều  đấu điện."
Cửa điện  lắp để đề phòng  trong tòa nhà, nhưng thang máy vẫn hoạt động bình thường, nên Chúc Hạ  vội mở cửa điện.
Sự việc hôm nay quá phiền phức, Chúc Hạ quyết định mở cửa điện,  đó tắt thang máy, cắt đứt    đường lên tầng 23 của  trong tòa nhà.