Sau khi lấy hết đỉa và phân chia hết xuồng cao su, Chúc Hạ và ba  còn  trở  tầng 23.
Trên hành lang  lác đác vài con rết, Tạ Cảnh nhanh tay kẹp lấy, ném  thùng đỉa.
Bọn họ  phòng, Lương Phi vội vàng cởi áo mưa , chạy đến  quạt máy để quạt lấy quạt để.
Lương Linh Ngọc tát cho  một cái, mắng: "Em còn là trẻ con ? Em cản hết gió ,  khác thổi cái gì?"
Chúc Hạ vứt áo mưa sang một bên, tóc  thấm đẫm mồ hôi, cô trực tiếp  tới mở điều hòa.
Lương Linh Ngọc ngạc nhiên  cô, "Đây là máy phát điện diesel, bật điều hòa tốn  nhiều điện."
Chúc Hạ  tới bên ghế sofa  xuống, "Tích trữ vật tư chính là để sống  hơn, nếu chỉ tích trữ mà  dùng, thì thà  tích trữ còn hơn."
"   tán thành quan điểm của đội trưởng." Tạ Cảnh cũng vứt áo mưa sang bên,  xuống ghế sofa.
Tuyền Lê
"Không , nếu  cơ hội  sẽ  tìm xem  máy phát điện năng lượng mặt trời , như  dùng điện sẽ  thấy tiếc nữa."
Chúc Hạ  , trong lòng khẽ động.
Lần   ngoài, cô  thể lấy  một cái máy phát điện năng lượng mặt trời cho Tạ Cảnh phát hiện, như  sẽ qua mặt  họ,  thể danh chính ngôn thuận mang về dùng.
Gió điều hòa  mạnh,  đầy mười phút, cả căn phòng  trở nên vô cùng mát mẻ.
Mọi  phục hồi  ít tinh thần, cũng  rảnh rỗi, lấy  thùng đỉa và xác rắn mới thu , bắt đầu một vòng lớn chế thuốc.
Chúc Hạ chuyên chọn rắn độc, lấy nọc rắn cẩn thận cất giữ.
Nọc rắn  thể cầm m.á.u giảm đau, cái  thực sự  hữu dụng.
Tiếp theo cô luyện dầu rắn,dầu rắn  tác dụng với bỏng, bỏng lạnh, nứt nẻ và chàm mãn tính.
Khi   bận rộn, Chu Vân Quân một tay cầm vịt, một tay cầm ngỗng  đến  mặt bọn họ, nghiêm túc hỏi: "Các con  ăn vịt   canh ngỗng già?"
Tạ Cảnh  ngẩng đầu lên : "Trẻ con mới lựa chọn,  lớn  tất cả."
Thế là, đợi công việc chế t.h.u.ố.c của bọn họ kết thúc, Chu Vân Quân  mang vịt  và canh ngỗng già lên bàn ăn.
Vịt  vàng óng, mỡ màng, hương thơm nức mũi, ăn kèm với bánh tráng cuốn mới hấp,  là  cuốn một cái cho  miệng ngay.
Canh ngỗng già thịt trắng phếu, nấm kim châm, đậu phụ và các loại phụ liệu khác nổi  mặt nước canh,  ăn  thấy thơm và ngọt.
Chúc Hạ kéo ghế  xuống,  với Chu Vân Quân: "Vất vả ."
"Không vất vả, dì thích nấu ăn, các con cũng  thích ăn nhé!" Chu Vân Quân giọng ngọt ngào, cũng cho thấy bà đang trong trạng thái phát bệnh.
 bất kể bà nghĩ  bao nhiêu tuổi,bà đều  một tay nghề nấu ăn  định  đổi.
Khoảng hơn 10 giờ tối,   đang ở phòng khách 2303 chế thuốc, điện thoại của Tạ Cảnh đột nhiên rung lên.
Hắn lấy điện thoại  xem, ngẩng đầu  Chúc Hạ, đưa điện thoại cho cô, "Tô Vũ Bạch gọi video."
Chúc Hạ lập tức tháo găng tay, nhận điện thoại và nhấn nút trả lời.
Khuôn mặt Tô Vũ Bạch xuất hiện  màn hình,  trông  vẻ  tiều tụy và mệt mỏi, râu cũng  mọc .
Chúc Hạ  mà  đau lòng  sốt ruột, "Tạ Cảnh gọi cho  nhiều cuộc điện thoại như ,   bây giờ mới gọi ?"
"Xảy  chuyện gì ,    thành  thế ?"
"Em     với , nếu  đường gặp chuyện gì   giải quyết , thì lập tức gọi cho em,em sẽ qua giúp  ?"
Tuy giọng Chúc Hạ  khó , thậm chí còn  ý trách mắng, nhưng Tô Vũ Bạch  những  tức giận, còn  ngây ngô.
Chúc Hạ bất lực,  vui : "Anh còn   ? Nhanh  cho em  mấy ngày nay   xảy  chuyện gì!"
Giọng Tô Vũ Bạch  dịu dàng, "Thấy em quan tâm  như ,  đương nhiên  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-39-chuc-ha-cut-ra-day-bang-khong-bon-ho-se-chet-theo-co.html.]
"Xin ,  em sốt ruột lo lắng,   đường quả thực gặp chút phiền phức, nhưng  ,   giải quyết hết ."
"Tạ Cảnh gọi điện thoại cho ,      , là  thể ."
"Anh   em  thấy những cảnh tượng đó,  đến nơi an   mới gọi  cho em."
Chúc Hạ hỏi: "Vậy  bây giờ đang ở ?"
Tô Vũ Bạch xoay ống kính video,  đến cha  Tô đang giúp  xử lý đỉa.
"Chú, dì." Chúc Hạ chào hỏi bọn họ,  đó ánh mắt  thể dời khỏi chân Tô Vũ Bạch.
Là đỉa,  nhiều  nhiều đỉa.
Cô    từng  thấy nhiều đỉa    khác, cô thậm chí còn từng  thấy   .
Thế nhưng, khi chúng bám chi chít  chân Tô Vũ Bạch,cô mới hiểu thế nào là đau lòng.
"Em đáng lẽ nên  về cùng ." Chúc Hạ cúi đầu.
"Hạ Hạ, đừng sợ, đừng buồn,   đau." Tô Vũ Bạch  chuyển ống kính về, màn hình  khuôn mặt  chiếm lấy.
Anh hối hận : "Anh  nên cho em xem,     em tự trách,  chỉ là..."
Chỉ là  em thấy đau lòng cho .
Chúc Hạ vẫn cúi đầu im lặng.
Tô Vũ Bạch  chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý của cô, "Thời gian     nhất đừng  ngoài."
"Anh  khỏi Giang thành ,  đường  thấy xa xa cá piranha khổng lồ và trăn, chúng ăn hết cả thuyền ,  hung tàn."
"Con đường đó  gần Giang thành, nhưng cũng  xa,  sợ chúng sẽ đến Giang thành."
"Không đúng   em." Tạ Cảnh đột nhiên xuất hiện.
Hắn chỉ  phía  màn hình, cánh tay Tô Vũ Bạch chỉ lộ  một chút, : "Nếu  chỉ  thấy trăn xa xa,    cánh tay    dấu vết  rắn quấn?"
"Đâu ? Không !" Tô Vũ Bạch vội vàng điều chỉnh ống kính.
Chúc Hạ hít hít mũi, dặn : "Vì   gặp chú dì , thì  tiên hãy ở cùng bọn họ dưỡng thương cho ."
"Tình hình bên ngoài bây giờ, cũng  thích hợp để vội vàng  về. Chờ một chút, hẳn là sẽ qua thôi."
"Thuốc độc em phối,  pha loãng với nước theo tỷ lệ một chia ba, phun khắp nơi   ở, nó  thể cách ly phần lớn côn trùng."
"Dù , lúc ngủ   nhất định  cẩn thận,  nhất bịt kín tai , mũi cũng bịt nhẹ, tuyệt đối đừng để rết, gián loại côn trùng nghìn chân bò  tai ký sinh."
Nụ  của Tô Vũ Bạch rạng rỡ như  chữa lành, giọng  càng thêm dịu dàng, "Được, nhớ hết những gì em  ,  sẽ  theo nghiêm ngặt lời em dặn."
Anh ngừng  một chút,  vài lời dường như ngại   bên cạnh,  tiện  .
Chúc Hạ  nhận  trạng thái của , Tạ Cảnh  phát hiện, mắt đen  nheo .
Chúc Hạ : "Trong ba lô lớn  t.h.u.ố.c kháng viêm và t.h.u.ố.c mỡ,  khi lấy đỉa   nhớ uống, nhớ bôi."
"Anh cần nghỉ ngơi, cúp máy đây, ngày mai em sẽ gọi  cho ."
Tô Vũ Bạch dịu dàng  cô: "Được, em cúp  ."
"Ừm." Chúc Hạ  chút do dự, trực tiếp nhấn nút ngắt kết nối.
Thái độ của cô rơi  mắt Tạ Cảnh, Tạ Cảnh  khỏi nhướng mày.
Xem  đây là hoa rơi  ý, nước chảy vô tình?
Ngay lúc Tạ Cảnh đang suy nghĩ, màn đêm tĩnh lặng  một tiếng gầm đầy đe dọa phá vỡ.
"Chúc Hạ! Chúc Hạ ở tòa 7 2301, cô mau cút  đây! Bằng  bọn họ mỗi  đều sẽ c.h.ế.t theo cô!"