Lời  của Chúc Hạ thành công  hai chị em nhà họ Lương sợ hãi.
Lương Phi run rẩy : “Xem  loại muỗi  cũng  biến dị , muỗi ngày xưa độc thế nào cũng   hậu quả khủng khiếp thế .”
“Khoan ,   những con muỗi   hút m.á.u rắn nên mới trở nên hung tợn như  ?”
Lương Linh Ngọc may mắn : “May mà chúng   vợt muỗi,  cần tiếp xúc với muỗi cũng  thể đập c.h.ế.t chúng.”
“Nếu , lúc chạm  chúng, lỡ  cẩn thận  lây nhiễm thì thật xui xẻo.”
Tạ Cảnh  cao chân dài, dáng  như  mẫu,  cầm vợt muỗi trông như đang cầm một món đồ thời trang, tùy tiện vung vẩy, như đang chụp quảng cáo.
Sự chú ý của  khác với hai chị em nhà họ Lương,  nhếch mép   “  đây cũng từng thấy loại muỗi vằn lớn tương tự, nhưng   ngờ nó   độc tính mạnh đến .”
“Chậc, đội trưởng đúng là đội trưởng, kiến thức rộng, lượng thông tin dự trữ cũng nhiều,  xin bái phục.”
Cảm giác kỳ lạ,  ám chỉ đó  đến, Chúc Hạ lười để ý đến Tạ Cảnh.
Đột nhiên, Lương Phi đặt vợt muỗi xuống, nhanh chóng lao  phòng. Hắn nhanh chóng chạy , tay cầm một thứ gì đó.
“ nhớ là  cái , chúng   hy vọng !” Lương Phi  vẻ mặt hài hước quá đáng, “Tiếp theo, hãy để chúng  trịnh trọng giới thiệu thần linh phương Đông cổ đại – Lục Thần đại nhân!”
Mọi  đều xịt Lục Thần,  ngóc ngách  tầng 23 đều  xịt t.h.u.ố.c độc tự chế của Chúc Hạ.
Chúc Hạ : “Côn trùng ngày càng nhiều,   muỗi vằn lớn xuất hiện thì kiến ba khoang cũng  thể xuất hiện.”
“Nó  tính hướng ánh sáng, để tránh rắc rối  cần thiết, từ tối nay,  khi trời tối cố gắng đừng bật đèn.”
“Ngoài kiến ba khoan, cũng  đề phòng rết, nó là một loại của rết trăm chân. Trước đây   bảo Tô Vũ Bạch bịt tai mũi, bây giờ đến lượt chúng  .”
“Rết thích chui  hang, bảo vệ tai mũi của chúng   quan trọng.”
“Nếu các  ngủ mà vô thức thở bằng miệng, nhớ đeo khẩu trang,  thì rết sẽ bò thẳng  miệng các .”
Lương Phi than thở: “Trời ơi,    nhiều loại côn trùng đáng sợ như , đúng là  còn chỗ nào là  !”
“Vậy mà  đây  còn thấy đỉa đáng sợ, giờ so sánh, con đỉa bé nhỏ  thật đáng yêu.”
Lương Linh Ngọc cũng gật đầu: “So với những con côn trùng nhỏ bé mà sát thương lớn , rắn dường như cũng  còn đáng sợ nữa.”
Tạ Cảnh   : “Không , nếu chúng dám bò  miệng ,  sẽ nhai và ăn thịt chúng.”
Lương Phi nghĩ đến cảnh tượng đó mà sởn cả gai ốc, hét lên: “Tạ Cảnh! Cậu  đùa cũng  xem  cảnh, bây giờ   lúc đùa!”
Tạ Cảnh nhún vai vô tội: “  đùa,     từng ăn.”
Lương Phi: “Thứ đó  độc!”
Tạ Cảnh  quan tâm: “  chứ, trong   cũng  độc, xem ai độc c.h.ế.t ai.”
Lương Phi  khẩy: “Cậu  độc trong  mà vẫn sống khỏe mạnh,  nhiều như ? Cậu nghĩ  tin  ?”
Chúc Hạ  lời ,  Tạ Cảnh thêm hai .
Cô tin.
Đêm xuống, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống một chút, mát mẻ hơn ban ngày, nhưng vẫn còn nóng.
Mọi   ngủ giường, trải chiếu xuống đất ngủ.
Tuy vẫn  bật quạt điện, điều hòa cho mát mẻ, nhưng cũng đỡ nóng hơn một chút, ít nhất là  thể ngủ .
1301, nhà Lâm Dung ngủ  sàn phòng khách.
Cửa phòng mở,   quản lý  ngoài  vệ sinh.
Bồn cầu   xi măng chặn từ lâu, bọn họ bây giờ  vệ sinh là dùng một cái chậu hứng, ban ngày đổ  chỗ nước đọng.
Dù , cũng  đặt chậu trong nhà vệ sinh. Nếu đặt trong phòng ngủ, nửa đêm dậy  cẩn thận  đổ, chẳng  là kinh tởm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-44-ret-kien-ba-khoang.html.]
Người quản lý mở cửa nhà vệ sinh,  đóng . Trong nhà tối om,   phát hiện  một con rết bò  từ nhà vệ sinh, thẳng hướng phòng khách.
Con rít nhanh chóng bò đến chỗ nhà họ Lâm Dung đang ngủ, nó bò qua đầu Lâm Dung, bò qua n.g.ự.c chồng Lâm Dung.
Nó xuyên qua cánh tay bố chồng Lâm Dung, đến bụng  chồng Lâm Dung,  bò qua chân Lâm Thịnh, cuối cùng đến bên tai đứa trẻ nhà Lâm Dung.
Nó  thấy lỗ đen ngòm, trong nháy mắt,  chui  và biến mất.
Đứa trẻ đang ngủ say, cảm thấy tai  ngứa, vô thức gãi.
Một lát ,  quản gia từ nhà vệ sinh  , giải quyết xong nhu cầu sinh lý với vẻ mặt thư thái.
Hắn đang định  về phòng, thì cảm thấy  thứ gì đó bay  mặt ,  nhói.
Hắn lập tức nghĩ đến con muỗi vằn lớn ban ngày,   dám đập c.h.ế.t, chỉ dùng tay gạt nó .
Không ngờ gạt thế nào cũng  , hơn nữa sờ lên còn  giống muỗi vằn lớn.
“Cái gì ? Cái gì  mặt  !” Hắn  nhịn  kêu lên, xông  phòng, để  quản lý  khác giúp  xem.
Người quản lý khác vội vàng châm nến chiếu  mặt .
Không soi thì  , soi  thì giật !
Chỉ thấy  mặt   xuất hiện những nốt ban đỏ sưng phù, bên   mủ, đen đen, trông còn đáng sợ hơn cả vết muỗi đốt ban ngày!
Tuyền Lê
Có  nhận , lớn tiếng kêu: “Kiến ba khoang, là kiến ba khoang! Nhanh dập lửa!”
Ngọn nến  thổi tắt, nhưng  quá muộn.
Những con kiến ba khoang ẩn nấp trong góc   ánh nến thu hút, ào ạt lao về phía những  quản lý .
Những  quản lý liên tục la hét, vội vã xông  khỏi phòng, tìm  cứu mạng.
 ai  thể cứu bọn họ? Hầu như ai cũng  kiến ba khoang chích.
Mặt bọn họ đều bắt đầu nhanh chóng nổi mủ, đen và sưng,  ngứa  đau   cảm giác bỏng rát.
Bọn họ  hành hạ  thảm, ước gì  thể cạo bỏ thịt  mặt cho đỡ khó chịu!
Mãi đến khi trời sáng, kiến ba khoang bay , bọn họ mệt mỏi  phịch xuống đất.
Mặt ai nấy đều sưng như đầu heo, mủ đen, khối sưng đỏ, trông  giống  chút nào.
“Các  cảm thấy thế nào?” Giọng Bồ Đào yếu ớt vang lên,    , kinh ngạc phát hiện mặt  vẫn bình thường.
Bồ Đào giải thích: “ cứ thế trốn trong tủ quần áo, nên   cắn. Các   cần   gì ? Các  trông  vẻ nghiêm trọng lắm.”
“Chúng  cần   lấy t.h.u.ố.c của Chúc Hạ! Anh cũng thấy  đấy, chúng  bây giờ sống  bằng c.h.ế.t,  mau  lấy t.h.u.ố.c !”
Bồ Đào  những khuôn mặt đen đỏ sưng phù  mắt, cuối cùng cũng  thể  lời từ chối.
Chín giờ sáng, Chúc Hạ  thấy tiếng động,  mở cửa phòng cầu thang. Bên ngoài,  một “ đỉa”.
Ngoài mặt và chân trái, Bồ Đào  đỉa bám đầy . Trông    hút một thời gian, đỉa đều béo mập, lười động đậy.
Chúc Hạ nhíu mày  .
Hắn cố gắng nở một nụ , “Chúc tiểu thư, xin    cô ghê tởm,  tối qua  kiến ba khoang cắn,   dùng những con đỉa  đổi với cô…”
Chữ “thuốc” còn    khỏi miệng, Chúc Hạ mặt  biểu cảm lấy  nửa tuýp t.h.u.ố.c mỡ đưa qua.
Bồ Đào thấy chỉ  nửa tuýp t.h.u.ố.c mỡ, dù trong lòng  sốt ruột, nhưng cũng  tiện mở miệng nữa.
Hắn miễn cưỡng : “Hay là lấy đỉa   cho  t.h.u.ố.c .”
Chúc Hạ: “Không lấy nữa.”
Hắn sững sờ: “Cái gì?”
Chúc Hạ nhàn nhạt : “Từ nay về , đỉa      lấy,   thể đổi  bất cứ thứ gì ở chỗ  nữa.”