Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 100: Lên đường - Theo em đi, được không?
Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:49:20
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Khoan , em đừng ."
Giọng của Sở Hàn như móng vuốt mèo, gãi trái tim Thẩm Từ.
Thẩm Từ dừng , cúi đầu bàn tay và Sở Hàn đan , tim bất chợt hụt một nhịp: "Anh, nắm lấy tay em, em cũng ."
Lúc Sở Hàn mới nhận , nhưng vẫn nỡ buông Thẩm Từ .
Anh cầm lấy tay Thẩm Từ, từ từ mở những ngón tay trắng nõn của cô , đặt một gói hạt giống lòng bàn tay cô.
Hạt giống mang theo ấm cơ thể của Sở Hàn.
Thẩm Từ nắm chặt , chút ngạc nhiên: "Đây là..."
"Hạt giống hứa tìm cho em."
Thẩm Từ nhất thời nên gì.
Việc trồng d.ư.ợ.c liệu, Sở Hàn nhận hết về , cho cô suất tòa nhà y tế, giúp cô lấy hạt giống, hầu như những gì cô , Sở Hàn đều cố gắng đáp ứng.
Thẩm Từ ngước mắt lên, mắt Sở Hàn và hỏi : "Anh cùng gia đình em ?"
Anh đối xử với gia đình họ như , lẽ nên từ chối.
Nào ngờ Sở Hàn đến một chuyện khác: "Căn cứ chuẩn rút lui về phía Bắc ."
Nghe , Thẩm Từ sững một chút, đó mới hiểu ý lời Sở Hàn.
Căn cứ rút lui, thì Sở Hàn với tư cách đội trưởng đội bảo vệ, tuân theo sự điều động của căn cứ, nhưng bán mạng cho căn cứ đáng chút nào.
Thẩm Từ nắm lấy tay Sở Hàn: "Nếu cùng bọn em, chúng sẽ tìm một xác c.h.ế.t thế , để căn cứ nghĩ rằng c.h.ế.t, như chẳng sẽ thoát ? Sau đó chúng đến căn cứ Kinh Bắc, tìm một nơi an để trốn."
Thẩm Từ tưởng tượng , nhưng cô nhận rằng ánh mắt Sở Hàn tối trong khoảnh khắc thấy hai chữ "Kinh Bắc".
NHAL
Anh : "Căn cứ Kinh Bắc... quen ."
Vì , mà sẽ nhận , phương pháp Thẩm Từ tác dụng, ngược còn vì mà khiến gia đình Thẩm Từ khác chú ý, phá vỡ cuộc sống yên bình của họ, thậm chí còn nghi ngờ cả Thẩm Từ về chuyện d.ư.ợ.c liệu.
Thực điều nên nhất lúc là tránh tiếp xúc với Thẩm Từ, nhưng... vẫn đến gặp cô.
Thẩm Từ ngờ là lý do , cô nghĩ Sở Hàn còn nào bên cạnh, lẽ nào Kinh Bắc nhà của Sở Hàn?
Thẩm Từ buông tay xuống, chút thất vọng, nhưng đó nghĩ, nếu Kinh Bắc nhà của Sở Hàn, thì đó là điều cho , thể đoàn tụ với gia đình.
... đây ba là ?
Thẩm Từ nghi hoặc trong lòng, nhưng hỏi thêm.
"Vậy hãy chú ý an , ngày mai gia đình em , hẹn gặp ở Kinh Bắc." Thẩm Từ mỉm , tạm biệt Sở Hàn.
Sở Hàn căn cứ quản chế, thể cùng cô, còn cô cũng thể cùng Sở Hàn, vì cùng Sở Hàn nghĩa là cùng căn cứ, tuy an hơn, nhưng mất tự do, hơn nữa lúc nào cũng căng thẳng, sợ gian của lộ.
Thẩm Từ thích điều đó.
Cô Sở Hàn, ánh mắt dừng khuôn mặt tuấn tú của , trong lòng chợt dâng lên chút nỡ.
Sở Hàn trông như thể thể dễ dàng giải quyết bất cứ chuyện gì, cộng thêm phận đội trưởng đội bảo vệ, mang sự an tâm và đáng tin cậy cho trong căn cứ, nhưng còn bản thì ? Ngay cả sự tự do cũng .
Bất ngờ, tay Thẩm Từ Sở Hàn kéo , cô nghiêng về phía , lao vòng tay Sở Hàn.
Thẩm Từ ngơ ngác, kịp phản ứng.
Má cô áp lồng n.g.ự.c Sở Hàn, lớp quần áo là cảm giác săn chắc, cùng với ấm lan truyền đến Thẩm Từ đỏ mặt.
"Anh..."
Thẩm Từ rời , nhưng cử động, một bàn tay to lớn đặt lên eo cô, đẩy cơ thể cô tiến lên, dán chặt Sở Hàn hơn.
Gần đến mức Thẩm Từ ngửi thấy mùi sữa tắm Sở Hàn, là mùi chanh, dễ chịu.
Phản ứng cơ thể của Thẩm Từ nhanh hơn não một bước, cô cũng đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Sở Hàn.
Ôm xong cô mới tỉnh , nhưng vòng tay của Sở Hàn an , thoải mái, như một chú gấu bông lớn, cô nỡ buông .
Cảm nhận hai tay Thẩm Từ ôm lấy eo , lưng Sở Hàn cứng đờ, tim đập nhanh vô cùng, càng ôm chặt Thẩm Từ hơn.
Ở nơi Thẩm Từ thấy, mắt chứa đựng ý , cúi đầu cọ cọ vai Thẩm Từ.
"Chờ xử lý xong chuyện, sẽ cùng em, ?"
Anh thì thầm, nhẹ nhàng dỗ dành Thẩm Từ.
Thẩm Từ chỉ cảm thấy tai tê dại, ngứa ngáy, ngứa đến mức cô rụt cổ , vùi mặt n.g.ự.c Sở Hàn.
Ngày hôm , Thẩm Từ thu dọn đồ đạc, cùng gia đình lên xe.
Thực cũng gì nhiều để thu dọn, hầu hết vật tư đều trong gian của cô, mỗi chỉ cần mang một chiếc ba lô là .
Những chiếc ba lô cũ đây rách hỏng, Thẩm Từ đổi cho cả nhà một chiếc ba lô mới, bên trong nhiều đồ, chung là để cảnh.
Cô vẫn ghế phụ lái, Thẩm Minh chịu trách nhiệm lái xe, Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan ở hàng ghế .
Vừa đóng cửa xe, một chiếc xe bán tải màu xám từ từ lái đến phía .
"Thẩm Từ!"
Thẩm Từ thấy tiếng, đầu , thấy Vương Âm kéo cửa sổ ghế phụ lái xuống, ánh mắt vượt qua Vu Lương, chào cô.
Thẩm Từ đáp Vương Âm: "Xe đấy!"
Xe bán tải thể chở nhiều vật tư, nhóm Vương Âm cũng khả năng đấy.
Vương Âm vui vẻ : "Đi cùng nhé!"
Thẩm Từ: "Được!"
Đóng cửa sổ xe, xe của Vương Âm , Thẩm Minh khởi động máy, bám theo họ xa gần.
Thẩm Minh lái xe lo lắng: "Có chắc là họ nhận xe của chúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-100-len-duong-theo-em-di-duoc-khong.html.]
Dù đây họ từng sống chung ở khu chung cư Thiên Lan, lỡ nhận chiếc xe là chiếc xe nhà họ lái tận thế, ít nhiều cũng sẽ nghi ngờ họ thể mang xe đến căn cứ.
Thẩm Từ trấn an Thẩm Minh: "Không , nhóm Vương Âm chuyển khu chung cư Thiên Lan lâu, hơn nữa chúng tháo biển xe, họ nhận ."
Hơn nữa lúc đó ba cô quý xe, luôn sợ khác mở cửa va nên đậu xe ở một góc khá hẻo lánh, cơ bản ai đây là xe của nhà cô.
Nói , cũng những chiếc xe kiểu dáng tương tự.
Thẩm Minh xong thì gật đầu, còn lo lắng nữa.
Thẩm Từ qua gương chiếu hậu, thấy khu biệt thự từ từ lùi xa, sự nỡ trong lòng như sợi tơ, quấn chặt lấy cô từng chút một.
Sở Hàn...
Chúng nhất định sẽ gặp .
"Nhìn gì đấy?" Thẩm Minh nhận ánh mắt của Thẩm Từ, trêu: "Sở Hàn rút lui cùng căn cứ , lẽ sẽ đến Kinh Bắc sớm hơn chúng , cần lo lắng."
"Ai lo lắng chứ?" Thẩm Từ lẩm bẩm một câu, thu hồi ánh mắt.
Thẩm Minh thấu nhưng , cảm thán, em gái lớn thật .
Chẳng mấy chốc, chiếc xe chạy khỏi căn cứ, một con đường lớn hướng Bắc.
Thẩm Minh chịu trách nhiệm lái xe, Thẩm Từ chịu trách nhiệm xem bản đồ và quan sát tình hình đường xá xung quanh.
Ban đầu đường còn khá dễ, nhưng khi xe càng ngày càng xa căn cứ Gia Nam, chướng ngại vật đường cũng bắt đầu tăng lên.
Thẩm Từ ngoài, chỉ hơn một năm, bộ thành phố hoang tàn, những tòa nhà chọc trời đây, tường loang lổ, kính vỡ nát, cỏ non xanh mọc từ các vết nứt.
Và những nơi từng nước đọng nhấn chìm, giờ nước rút, rêu xanh mọc lên.
"Anh, lái chậm thôi, cẩn thận đấy." Thẩm Từ nhắc nhở.
Bây giờ trong thành phố, khắp nơi mặt đất đều là xác đỉa biến dị, cùng với quần áo rách nát và xương vụn.
Một nơi nước đọng khô, xác đỉa khô , một nơi còn nước đọng, xác đang từ từ thối rữa.
Ngay cả khi Thẩm Từ mở cửa sổ, cô vẫn ngửi thấy một mùi hôi khó chịu xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Cô trong xe, thỉnh thoảng cảm nhận chiếc xe nhấp nhô, cùng với âm thanh nhão nhoẹt khi lốp xe cán qua chướng ngại vật.
Thẩm Minh hỏi: "Họ về phía lối đường cao tốc, chúng ?"
Thẩm Minh về nhóm Vương Âm ở phía .
Thẩm Từ nghĩ nhiều, quả quyết : "Lên cao tốc."
Vài tuyến cao tốc của thành phố Gia Nam về cơ bản đều thông thoáng, vì bò lề mề trong thành phố, cao tốc sẽ nhanh hơn một chút, và còn thể tránh động thực vật biến dị.
Trần Ngọc Lan phía Thẩm Từ ngập ngừng : "Chúng nên dừng để tìm chút vật tư ?"
Trần Ngọc Lan nghĩ thời tiết cực nóng sắp đến, đến cái gì khác, vẫn nhanh chóng tìm kiếm thêm tài nguyên nước, còn xăng dầu nữa, chúng hữu ích khi đối phó với động vật biến dị, cũng nên tích trữ thêm.
Thẩm Từ : "Mẹ, vật tư trong thành phố Gia Nam, về cơ bản căn cứ lấy gần hết , đặc biệt là nước."
Phải rằng hơn một năm qua, căn cứ bao giờ ngừng thu thập vật tư, Thẩm Từ cảm thấy cần thiết lãng phí sức lực ở thành phố Gia Nam.
Hơn nữa, một trận nước đọng, đồ đạc trong các siêu thị, cửa hàng tiện lợi lớn đều hỏng.
Thẩm Minh đồng tình: "Vậy chúng đợi đến thành phố tiếp theo, xem vật tư gì để tìm kiếm ."
Thẩm Từ: "Được."
Xung quanh thành phố Gia Nam đều là các đô thị loại hai, loại ba, khả năng xây dựng căn cứ, vì lẽ vẫn thể tìm thấy một vật tư, ví dụ như ở tầng hai của trung tâm thương mại và các nơi cao khác.
Xe chạy thẳng về phía Bắc.
Lái một lúc, giữa trưa, chiếc xe của nhóm Vương Âm phía từ từ dừng .
Thẩm Minh thấy thì cũng dừng .
Anh nghĩ nhóm Vương Âm nghỉ ngơi một chút, hoặc hỏi họ, tiếp theo là xuống cao tốc thành phố tìm vật tư, là lái xe tiếp, nào ngờ Vương Âm họ xuống xe, tự về phía .
Thẩm Minh nghi ngờ: "Hình như họ phát hiện cái gì đó ở phía ."
Thẩm Từ tò mò, mở cửa xe: "Để em xem."
Cô cũng xuống xe, chạy nhanh đuổi theo.
Đến bên cạnh chiếc xe bán tải của Vương Âm dừng , Thẩm Từ thấy phía còn một chiếc xe khác.
Là một chiếc xe sedan màu đỏ, xe rách nát, dừng ở đó nhúc nhích, một cô gái tóc ngắn, mặc áo ngắn tay và quần short màu đen, bước từ phía nắp capo đang mở toang.
Thẩm Từ thấy mặt cô gái thì bất ngờ, hóa là An Duyệt Tâm.
"Cô An. " Vương Âm nhiệt tình chạy đến chào An Duyệt Tâm.
An Duyệt Tâm Vương Âm, Vu Lương, cuối cùng Thẩm Từ, cũng cảm thấy bất ngờ: "Là ."
Trước đây, khi t.h.ả.m họa đỉa mới bắt đầu, còn cùng hợp tác giữ vững tòa nhà.
Thẩm Từ tới hỏi: "Xe của cô ?"
Nói đến xe, An Duyệt Tâm cảm thấy bực bội, đá lốp xe: "Có trời mới nó giở chứng gì, đang chạy thì tắt máy, tìm mãi nguyên nhân."
Thực cũng vì cô là mù mờ về xe cộ.
"Để xem." Vu Lương tự nguyện tiến lên, giúp An Duyệt Tâm kiểm tra xe.
Thẩm Từ tò mò, hỏi Vương Âm: "Anh còn kỹ năng ?"
Nói đến chuyện , khóe miệng Vương Âm nhếch lên, Vu Lương với ánh mắt đầy tự hào và ngưỡng mộ dành cho yêu.
" , Vu Lương sửa xe, đây ở căn cứ, công việc ."