Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 104: Xe dã ngoại - Anh Hướng Nguyên chắc chắn vẫn sẵn lòng cho chị một cơ hội...

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:49:24
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thẩm Từ, hết đến khác cô đắc tội với , cô sẽ hối hận." Chu Hướng Nguyên ánh mắt lạnh lùng, Thẩm Từ với vẻ đe dọa.

Thẩm Từ nhếch môi: "Vậy thực sự mong chờ."

Việc Chu Hướng Nguyên cô hối hận , Thẩm Từ , nhưng nếu Chu Hướng Nguyên dám gì, Thẩm Từ cũng tuyệt đối sẽ bỏ qua cho .

Ở đây căn cứ, còn quy tắc của căn cứ ràng buộc nữa.

Trong chốc lát, khí xung quanh chợt ngưng đọng.

Thẩm Minh tiến lên một bước, che chắn Thẩm Từ, Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan phía đối đầu với ánh mắt thiện chí của Chu Hướng Nguyên.

Phó Song Song bên cạnh xuống, ánh mắt dừng ở túi thức ăn cho vịt trong tay Thẩm Từ, chợt khẩy: "Chị họ, bây giờ chị sa sút đến mức ? Thức ăn cho vịt vị gì thế? Có thể kể cho ? cũng ."

Thẩm Từ ngạc nhiên: "Cô ăn ? Sao sớm chút, để bốc một nắm nhét miệng cô."

Nói , Thẩm Từ còn giả vờ đưa tay túi, chuẩn bốc một nắm nhét miệng Phó Song Song.

Phó Song Song tức đến mặt mày đỏ bừng: "Cô!"

Không hiểu , cô cảm thấy Thẩm Từ bây giờ cực kỳ khó đối phó.

Không đúng, là từ khi tận thế đến, Thẩm Từ khác xưa , cứ như uống nhầm t.h.u.ố.c .

Thẩm Từ hù dọa Phó Song Song xong, bỏ tay khỏi túi thức ăn cho vịt. Túi thức ăn cho vịt trị giá bằng một chai nước, đắt, cho dù Phó Song Song ăn, cô cũng sẵn lòng cho.

Cuối cùng, cô nghĩ đến điều gì đó, sang ôm lấy cánh tay Chu Hướng Nguyên, : "Chị họ, chị cũng đừng giận. Ngày là chị tự đồng ý lời theo đuổi của Hướng Nguyên. Thật bây giờ chị chỉ cần xuống nước một chút, em nghĩ Hướng Nguyên chắc chắn vẫn sẵn lòng cho chị một cơ hội nữa, khi đó gia đình chị cũng cần sống nhờ thức ăn cho vịt nữa."

Lần đợi Thẩm Từ , Trần Ngọc Lan thể nổi nữa: "Song Song , xét tình nghĩa ngày xưa, cô vài lời với cháu. Tự lực cánh sinh vẫn hơn dựa dẫm khác, cháu..."

"Cô , Trần Quốc Khâm c.h.ế.t . Cháu con ruột của Trần Quốc Khâm. Cô đừng ở đây dùng phận trưởng bối để giáo huấn cháu nữa ?" Phó Song Song liền ngắt lời Trần Ngọc Lan, khuôn mặt lộ vẻ châm chọc.

Trần Ngọc Lan ngờ Phó Song Song những lời , nhất thời ngây .

"Mẹ, cần phí lời với họ." Thẩm Từ kéo tay Trần Ngọc Lan: "Chúng thôi."

Coi như từng gặp Phó Song Song và Chu Hướng Nguyên, để khỏi ảnh hưởng đến tâm trạng.

Trần Ngọc Lan thở dài, cuối cùng cũng gì thêm.

Rời xa đám Phó Song Song, Trần Ngọc Lan khỏi cảm thán: "Đứa trẻ Song Song đó, biến thành như ?"

Bà nhớ đây, tuy Song Song thiết với họ, nhưng cũng là một đứa trẻ lễ phép.

Thẩm Từ : "Mẹ, con ai cũng sẽ đổi thôi."

Từ lúc Phó Song Song vì bản mà bỏ rơi Thạch Thu Thủy, sinh và nuôi dưỡng cô , Thẩm Từ , Phó Song Song đổi, đổi .

"Ông chủ, khu chợ ... là do ông quản lý ?"

Thẩm Từ đang dạo, chợt thấy tiếng một đàn ông vang lên.

Thẩm Từ liếc mắt , ở bên cạnh một góc khuất, một đàn ông râu ria xồm xoàm đó.

Người đàn ông khuôn mặt dày dặn sương gió, trông tuổi, nhưng đội một chiếc mũ lưỡi trai kiểu dáng trẻ trung, mặc áo phông đen và quần đùi khá thời thượng, trông vẻ ăn nhập gì cả.

điều cũng bình thường, thời buổi , quần áo sạch sẽ để mặc lắm , còn đòi hỏi gì nữa?

NHAL

Ông uể oải hút điếu t.h.u.ố.c lá trong tay.

Bên cạnh một đàn ông gầy gò đang , lưng cúi thấp. Anh lên tiếng hỏi.

Người gọi là “ông chủ” thẳng đàn ông gầy gò: "Muốn bày sạp, nộp tiền đặt cọc."

Ông chủ giọng khàn khàn, thái độ qua loa.

Người đàn ông gầy gò bận tâm đến thái độ của ông chủ, ngược còn nịnh nọt hơn: "Ông chủ, đến để bày sạp, hỏi thăm ông một chút, chỗ ông ... bán xe ?"

Xe?

Tai Thẩm Từ lập tức dựng lên.

Ông chủ thấy lời đàn ông gầy gò , lúc mới xem là một đối tượng, ngẩng mặt lên, lười biếng đ.á.n.h giá đàn ông gầy gò.

"Mày đủ tiền ."

Nói xong, ông chủ đầu , tiếp tục hút t.h.u.ố.c trong tay, nhả một vòng khói.

Người đàn ông gầy gò xong thì phục: "Ông còn giá trả nổi? cho ông , đừng mà coi thường khác, ..."

Người đàn ông đó còn xong, ông chủ xua tay ngắt lời .

Ông chủ thấy mấy đang về phía ông , trong lòng lập tức hiểu : “Khách trả nổi giá của tao đến ."

Ông đuổi đàn ông gầy , chờ Thẩm Từ đến tìm .

Thẩm Từ cũng vòng vo mà hỏi thẳng: "Nghe ... ông xe?"

Ông chủ ngẩng đầu, đ.á.n.h giá Thẩm Từ từ xuống .

Vẻ ngoại sạch sẽ của gia đình Thẩm Từ khiến ông kìm mà gật gù, đây mới là trả nổi giá.

“Cô mua ? Loại xe nào?" Ông hỏi

Thẩm Từ giơ ngón trỏ lên: " cần một chiếc xe... dã ngoại."

Nghe thấy hai chữ “dã ngoại”, ông chủ lập tức híp mắt, ông vẫn đ.á.n.h giá thấp cô gái , khẩu vị cũng lớn thật.

"Cô định trả giá bao nhiêu?"

Gía của một chiếc xe dã ngoại cao hơn xe bình thường nhiều.

Thẩm Từ cũng chuẩn tâm lý về vấn đề . Cô sợ đối phương hét giá cao chỉ sợ đối phương , nhưng nếu ông chủ hỏi thì chứng tỏ ông thật sự xe dã ngoại.

" xem hàng ." Thẩm Từ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-104-xe-da-ngoai-anh-huong-nguyen-chac-chan-van-san-long-cho-chi-mot-co-hoi.html.]

Cứ tưởng ông chủ sẽ từ chối, dù thời buổi , trộm cướp g.i.ế.c nhiều vô kể, lỡ như họ trúng xe dã ngoài g.i.ế.c cướp của thì .

Không ngờ ông chủ chẳng hề e dà mà đồng ý ngay: "Đi theo ."

Ông đồng ý dễ dàng như , Thẩm Từ càng đề cao cảnh giác. Sau khi Thầm Minh, cô dẫn ba theo đàn ông .

Mãi đến khi khỏi tầng hầm để xe, Thẩm Từ mới phát hiện, bên ngoài trời sắp tối .

Ông chủ dẫn họ rẽ một góc, đến phía khu chợ.

Phía một cửa hàng bán ô tô, Thẩm Từ còn bước thấy canh gác ở cửa, tay cầm vũ khí.

Thẩm Từ bất giác chậm .

Dường như ông chủ sự lo lắng của Thẩm Từ, đầu : "Khu chợ là do mở, trật tự cũng do của quản lý. Cô gái, chỉ cần cô thành tâm ăn, cô thể yên tâm."

Nếu độ tin cậy nào, sẽ ai đến địa bản của ông quản lý để ăn.

Nghe , Thẩm Từ cũng tạm thả lỏng cảnh giác.

Trong tận thế, tất cả đều là căn cứ, ít khu ăn nhỏ do cá nhân lập như , chắc chắn cũng độ tin cậy, nếu cũng thể tập hợp ở đây .

"Đến ."

Bước trong cửa hàng bán ô tô, nhân lúc trời còn tối hẳn, Thẩm Từ các loại xe bên trong cửa hàng, còn nhãn hiệu của cửa hàng nữa mà biến thành những chiếc xe cải tạo với thủ hình thù, màu sắc khác .

Thẩm Minh cũng hề ngạc nhiên, dù cũng nhiều thực lực.

Thẩm Minh, Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan bao giờ thấy nhiều chiếc xe cải tạo như , ai nầy đều vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ ô tô cải tạo, mà còn cả xe máy cải tạo.

Thẩm Minh nhịn hỏi: "Những chiếc xe ... đều do ông cải tạo ?"

Rõ ràng ông chủ nhiều, nhưng vẻ đắc ý giữa hai hàng lông mày vẫn giấu , chỉ : "Cứ xem , ưng ý chiếc nào ?"

Nếu , Thẩm Minh cũng hỏi nhiều nữa, bản lĩnh kiếm cơm của .

“A Từ, em thấy thế nào?” Thẩm Minh hỏi Thẩm Từ.

Thẩm Từ xem tìm chiếc xe thích hjwp, trong suốt quá trình luôn cầm vũ khí theo họ.

Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan mà trong lòng run sợ, nhưng sợ bọn họ sẽ hại A Từ và A Minh nên chủ động bên ngoài.

Thẩm Từ coi như thấy, của ông chủ theo là sợ họ giở trò, chỉ cần giở trò, đương nhiên sẽ cả.

Thẩm Từ quang minh chính đại, cô thật sự thành tâm đến ăn.

Ông chủ thấy thì thầm bội phục, cô nhóc gan thật đấy.

Thẩm Từ xem một vòng, ở cuối phòng trưng bày, cô thấy một chiếc xe dã ngoại màu đen tuyền.

Chiếc xe dã ngoại quá dài, thể tích cũng lớn, nhưng lớp sơn bên ngoài ánh lên vẻ lạnh lẽo, tạo cảm giác vô cùng kiên cố, hơn nữa tổng thể đường nét trơn tru, cửa và cửa sổ đều niêm phong .

Thẩm Từ lập tức bước nổi nữa.

Ông chủ quan sát nét mặt theo thói quen, hỏi thẳng: "Thích chiếc ? Cô gái mắt đấy."

Chiếc là hàng quý báu gia truyền của ông đấy.

Thẩm Từ nhiều thời gian, cũng vòng vo với ông nữa: “Chiếc bán thế nào?”

Ông chủ đ.á.n.h giá Thẩm Từ từ xuống : "Cô gái, coi thường cô, nhưng giá của chiếc xe e rằng cô trả nổi .”

Nhìn bề ngoài, vẻ gia đình cô gái sống sung túc, nhưng dù sung túc đến thì vẫn thể mua chiếc xe dã ngoại .

cho hai , thứ bên trong chiếc xe dã ngoại đều là hàng mới tinh, hệ thống thoát nước, hệ thống thông gió, hệ thống điện, tất cả đều thuộc hàng cao cấp tận thế. gần như động đến những đồ bên trong, chỉ cần cải tạo linh kiện bên trong và lốp xe, đảm bảo cô thể đối phó với thời tiết cực lạnh.”

“Ông chủ.” Thẩm Từ ngắt lời lải nhải của ông : "Xe thì đúng là xe , nhưng ông cũng nên , hệ thống thoát nước, hệ thống điện đến , ở thời điểm cũng chẳng tác dụng gì lớn, còn linh kiện bên trong lốp xe chịu thời tiết cực lạnh, nhưng nó chịu thời tiết cực nóng ?”

"Chịu chứ." Ông chủ thể thốt cam đoan: “Mục đích ban đầu của khi cải tạo xe là để thể chịu khi nhiệt độ tăng cao.”

Thẩm Từ sững sờ, điều ngoài dự đoán của cô.

để ép giá, Thẩm Từ vẫn : “Ông chủ, chịu cực nóng , bây giờ vẫn chắc .”

Nhiệt độ hiện tại chỉ mới ba mươi lăm độ, thể kiểm chứng xe cộ .

Lần ông chủ thể vội vàng, suy nghĩ một lát, ông bèn nhỏ với Thẩm Từ: “Cô thể yên tâm, vật tư dùng đều đổi từ căn cứ.”

Nhân viên nghiên cứu hàng đầu đều ở trong các căn cứ lớn, nếu là hàng do căn cứ sản xuất thì thể đảm bảo .

Sau đó ông chủ nghiêm túc hỏi: "Cô gái, cô về thời tiết cực nóng... là thật ?"

Tim Thẩm Từ đập mạnh “thình thịch”, ít nhất thì hiện tại chuyện thời tiết cực nóng vẫn chắc như đinh đóng cột, cô khẳng định như sẽ tỏ đáng ngợ.

Sắc mặt Thẩm Từ đổi, lộ vẻ lo lắng: " cũng chỉ lo lắng thôi. Bây giờ nhiệt độ đạt đến ba mươi lăm độ , ai mà tiếp tục tăng nữa ."

Vẻ lo lắng của Thẩm Từ giống giả vở, ông chủ nghi ngờ gì, chỉ cúi đầu trầm tư.

"Năm thùng mì gói, một thùng bánh quy nén, đổi ?" Thẩm Từ đưa mức giá của .

Ông chủ xong, đầu tiên là ngạc nhiên vì cô gái thể lấy nhiều đồ như , đó do dự: "Không đủ."

Mì gói và bánh quy nén đều là đồ , nhưng lượng quá ít, đủ cho em ăn mấy ngày, đổi lấy một chiếc xe dã ngoại như thì đáng.

Thẩm Từ giả vờ nhíu mày, xót xa : "Vậy thêm 5 bao gạo nữa."

Nghe thấy gạo, mắt ông chủ sáng lên, nhưng vẫn lắc đầu: "Không đủ."

Vậy mà vẫn đủ?

Thẩm Từ lạnh giọng: "5 bao gạo ít . Ông chủ nghĩ kỹ , nếu như vẫn bán, ông chắc còn trả nổi cái giá ?"

 

 

Loading...