Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 123: Trở về - Cần người nuôi ở bên cạnh, cả đời

Cập nhật lúc: 2025-12-08 05:26:54
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cái giếng nước xuất hiện bên cạnh hai mảnh đất một trăm mét vuông, đường kính ước chừng hai mét.

Thẩm Từ sững sờ. Cô từng thấy cái giếng nào lớn như , mà nước bên trong giếng cũng đầy, vươn tay thể chạm tới, vô cùng trong vắt.

Thẩm Từ múc một gáo nước định uống, nhưng nghĩ , cô vẫn bắt một con gà trống lớn tới, cho con gà trống uống để xem nước vấn đề gì .

Mặc dù cô tin tưởng gian, dù cũng là hàng do gian sản xuất, nhưng xuất phát từ tâm lý cẩn thận, vẫn nên thử nghiệm thì an hơn.

Sau khi con gà trống uống nước xong, Thẩm Từ thả nó về chuồng, kiên nhẫn chờ đợi.

Vài giờ , con gà trống vẫn nhảy nhót khỏe mạnh, dấu hiệu bất thường.

Lúc Thẩm Từ mới dám tự uống thử một ngụm.

Uống xong, cô chép miệng cảm nhận hương vị. Nước thanh mát, vị ngọt hậu hơn nước bình thường.

Mắt Thẩm Từ sáng lên.

Nước thể uống! Hơn nữa còn ngon hơn nước bình thường! Đây quả thực là một bất ngờ lớn.

Thẩm Từ kích động đến mức hôn chụt cái gian một cái. Có cái giếng , vấn đề nguồn nước của gia đình họ tạm thời giải quyết! Chỉ giếng nước thể dùng bao lâu.

Thẩm Từ thấy trong gian nhiều thùng nước tinh khiết rỗng, đều là những thùng còn sót khi dùng hết nước.

Cô nghĩ chi bằng đổ đầy nước giếng tất cả những cái thùng , xem lượng nước trong giếng là bao nhiêu.

Nói là .

Thẩm Từ tìm hết các thùng rỗng . Dù cũng dùng ý niệm để múc nước, tốn chút sức lực nào.

Chỉ một lát , tất cả các thùng đều cô đổ đầy. điều khiến cô kinh ngạc là, mực nước trong giếng hề giảm xuống, cứ như từng sử dụng.

Chẳng lẽ nguồn nước là vô tận?

Tim Thẩm Từ đập nhanh hơn.

Nếu thật sự như , vấn đề nguồn nước của gia đình họ giải quyết !

Thẩm Từ lập tức chia sẻ tin với nhà.

Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan xong, cũng kích động đến mức gì.

Thẩm Lương Sơn mất một lúc mới trấn tĩnh : "Chuyện , vẫn là cảm ơn Tiểu Hàn và Cố Tùng."

Nếu bọn họ vất vả tìm kiếm tiền mặt bên ngoài, gian cũng sẽ nâng cấp lớn đến như .

Thẩm Từ cũng nghĩ . Sở Hàn từng hỏi cô cần tiền mặt để gì, bất cứ thứ gì cô , đều tìm kiếm cho cô. Lòng tin tưởng quá quý giá.

Không Sở Hàn bây giờ thế nào , bao giờ mới về căn cứ.

Vì vấn đề nguồn nước giải quyết, đó Thẩm Từ đóng cửa nhà , ngoài nữa.

Cố Tùng vẫn đến giao đồ đều đặn. Thẩm Từ bảo cần đến nữa, Cố Tùng : "Chị dâu, thực … căn cứ sớm đội trưởng đang âm thầm kiếm vật tư . Những vật tư nếu gửi cho chị dâu, cũng sẽ căn cứ lấy mất."

Vốn dĩ họ còn cố gắng giấu căn cứ, nhưng , đây là căn cứ Kinh Bắc mà? Chẳng qua tin tức linh thông chỉ là một khía cạnh đáng nhắc tới nhất trong sự hùng mạnh của nó.

Thế nên cuối cùng vẫn giấu .

kỳ lạ là, khi căn cứ tin lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ cần nghĩ một chút là Thẩm Từ cũng thể đoán những chuyện . Yêu cầu của căn cứ đối với bảo vệ nghiêm ngặt, vật tư kiếm khi ngoài nhiệm vụ đều nộp hết lên, chỉ thể nhận thù lao do căn cứ đưa.

Mà Cố Tùng mang đồ đến nhiều như , ngay cả Sở Vọng cũng , những ở tầng lớp cao hơn chứ?

Cố Tùng hất cằm, tự hào : "Nếu là khác thì thể , nhưng ai bảo đội trưởng của chúng lợi hại chứ. Căn cứ ít nhất một nửa nhiệm vụ đều dựa đội trưởng của chúng tay mới thành , ngay cả đàn bò với dê biến dị cũng là ngài bắt về. Vì , dù đội trưởng đang kiếm thêm bên ngoài, bọn họ cũng dám gì."

Đối với những năng lực, dù ở cũng sẽ nhận đặc quyền. Hơn nữa, thủ lĩnh Ngụy luôn coi đội trưởng như cháu trai. Đây là lý do tại căn cứ nhưng bao giờ đến gây phiền phức cho gia đình Thẩm Từ.

Thẩm Từ thầm cảm thán, Sở Hàn đối xử quá với gia đình cô, đến mức khiến cô thấy ngại.

Tiễn Cố Tùng , Thẩm Từ một trống khác trong gian, nơi đống vật tư chất cao như ngọn núi nhỏ.

Núi vật tư đều là do Sở Hàn mang về. Trong đó cô dùng một ít vật tư mát, còn nhiều thịt heo khô, thịt bò khô, thậm chí là cả cá khô.

Thẩm Từ Sở Hàn kiếm những loại thịt bằng cách nào, lẽ là đổi từ các căn cứ khác.

Lần Cố Tùng đến tiếp theo, Thẩm Từ tính toán ngày tháng, là tháng Chín. Cô vội vàng nhắc nhở Cố Tùng: "Cố Tùng, giúp chuyển lời cho Sở Hàn, đừng nhận nhiệm vụ nữa, nhanh chóng về căn cứ. Vì sắp tới, thể sẽ một trận đại hồng thủy."

Kiếp mưa lớn bắt đầu tháng Chín, tháng Mười, kéo dài gần một năm.

Trong thời gian đó chỉ gây lũ lụt, mà còn dẫn đến cả động đất và sóng thần, cả địa cầu đều biến thành lò địa ngục, chỉ mấy căn cứ lớn mới khả năng chống chọi.

Lần căn cứ Kinh Bắc xây vùng đất cao hơn, chuẩn đầy đủ hơn, sẽ an hơn kiếp . Vì , nhất định để Sở Hàn về căn cứ khi mưa lớn ập đến.

Cố Tùng Thẩm Từ chuyện , ngay cả căn cứ cũng chỉ mới đề cập sơ qua lúc lên kế hoạch, chỉ mấy đội trưởng đội bảo vệ chủ chốt mới .

lúc là lúc để hỏi những chuyện đó, mấy tháng nay bọn họ bận rộn bên ngoài đến mức suýt thì quên mất chuyện , ngờ chị dâu nhắc nhở .

" nhất định sẽ chuyển lời."

Sau khi Cố Tùng , Thẩm Từ lo lắng chờ đợi trong căn cứ.

Chờ đến cuối tháng Chín, bầu trời âm u, một cơn mưa phùn bắt đầu rơi xuống.

Nhiệt độ cao khí từ từ giảm xuống. Cả căn cứ reo hò, đổ xô ngoài.

"Mưa , mưa !"

"Trời ơi, cuối cùng cũng mưa !"

" uống nước! Ai cản mặc kệ!"

“Cậu ngốc ? Nước qua kiểm duyệt của căn cứ mà dám uống ?”

Thẩm Từ tiếng ồn ào, trong lòng càng thêm bất an.

Vẫn tin tức gì của Sở Hàn, thậm chí Cố Tùng cũng đến nữa, lâu hơn thời gian bình thường.

Trần Ngọc Lan đến bên cạnh Thẩm Từ, cùng bên cửa sổ quan sát mưa phùn bên ngoại.

"A Từ, nước mưa ... uống ?" Trần Ngọc Lan lo lắng hỏi.

Thẩm Từ : "Mẹ, nước mưa sạch, uống nhiều dễ sinh bệnh. những , rõ ràng nếu uống nước sẽ c.h.ế.t khát. Cho nên giữa cái c.h.ế.t và khả năng bệnh, họ chỉ thể lựa chọn vế ."

Nói xong, Thẩm Từ thở dài. Đây là khu nhà giàu, đa cũng đến mức nghèo túng uống nước mua, chỉ một vài uống, điều cũng cho thấy bây giờ tài nguyên nước khan hiếm đến mức nào, huống hồ là khu dân thường và khu ổ chuột.

Thời tiết cực nóng cướp nhiều , bây giờ mưa bão ập đến, sống sót ở hai khi chắc chắn sẽ uống nước mưa hàng loạt dẫn đến sinh bệnh, chắc chắn cũng sẽ cướp ít .

Thẩm Từ cũng bằng lòng chia sẻ nước trong gian , nhưng cô đạo lý "Mang ngọc mắc tội*".

*Mang ngọc mắc tội (怀璧其罪): tài giỏi lập nên công trạng khép tội.

Vì sự an của gia đình, Thẩm Từ thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Mẹ, con ngoài một lát."

Thẩm Từ cầm ô, bước khỏi tòa nhà.

Ngoài trời mưa phùn bay lất phất, rơi tay mát lạnh. Thẩm Từ , đây chỉ là khởi đầu. Sau , mưa sẽ ngày càng lớn, kéo dài lâu.

Căn cứ bắt đầu cử đến các khu vực để thông báo, tuyên truyền rằng thể uống nước mưa , uống dễ sinh bệnh.

chịu nổi việc khát đến cực điểm, căn bản lọt tai. Hoặc cho dù lọt, họ cũng kìm cám dỗ mà uống nước mưa.

NHAL

Lúc , một đoàn xe bỗng nhiên lái từ ngoài cổng căn cứ, gây một sự náo động nhỏ.

Thẩm Từ thấy động tĩnh, vội vàng cầm ô chạy , đường liên tục thấy bàn tán.

"Đoàn xe là của đội trưởng nào về ? Sao mà phô trương thế?"

"Cậu ? Đó là đội trưởng Sở, rời căn cứ lâu lắm , vẫn luôn nhiệm vụ bên ngoài."

"Nước! Đội trưởng Sở mang về nhiều nước!"

"Cái gì? Cậu thật ?!"

Là Sở Hàn.

Thẩm Từ tăng tốc bước chân, chỉ thể lập tức dịch chuyển tức thời đến cổng.

khi cô khó khăn lắm mới đến cổng, đoàn xe về phía khu quân sự.

Khu quân sự, sống sót bình thường đều thể , ngay cả khi dẫn đường cũng cần trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra nghiêm ngặt mà cho dù kiểm tra xong, cũng chắc .

Thẩm Từ vẫn về phía khu quân sự.

thể đợi bên ngoài, đợi Sở Hàn .

"Cô là ai? Không đây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-123-tro-ve-can-nguoi-nuoi-o-ben-canh-ca-doi.html.]

Vài bảo vệ cầm s.ú.n.g ở cộng chặn Thẩm Từ .

Thẩm Từ vội vàng xua tay: " , đợi ."

Đợi ?

Những bảo vệ .

"Cô đợi đội trưởng Sở ?"

Họ từng đội trưởng Sở yêu thương một phụ nữ trong căn cứ.

Thẩm Từ vội : ", chính là ."

Nói xong, Thẩm Từ chằm chằm khuôn mặt những bảo vệ, xem họ tin tức gì về việc Sở Hàn an .

Nào ngờ, vài bảo vệ đều lộ vẻ sầu não, còn biểu cảm tiếc nuối.

Thẩm Từ sững sờ.

Tại họ biểu cảm như ?

Những biểu cảm như một cây búa tạ, giáng mạnh lòng Thẩm Từ, khiến tim cô đập mạnh.

"Các ... ? Có chuyện gì đúng ?"

Đột nhiên Thẩm Từ sợ hãi, bầu trời u ám đầu như cũng bao phủ lấy trái tim cô.

Một bảo vệ trong đó thở dài: "Đội trưởng Sở... về thì về, nhưng..."

Tâm trạng Thẩm Từ kéo theo, vẻ mặt lo lắng: " ?"

Người bảo vệ thấy Thẩm Từ thực sự quan tâm đội trưởng Sở, đành thật: "Chân của đội trưởng Sở thương, thể... lên nữa."

Thì chỉ là lên .

Thẩm Từ xong, thở phào một dài.

Vài bảo vệ , cảm thấy khó hiểu.

Sao đội trưởng Sở lên phụ nữ mặt hề đau lòng, ngược còn thở phào nhẹ nhõm?

Họ liền Thẩm Từ lẩm bẩm: "Chỉ cần còn sống là , chỉ cần còn sống là ."

Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Còn việc lên , Thẩm Từ quan tâm. Cô nuôi Sở Hàn.

Vài bảo vệ càng thêm bất ngờ. Không ngờ phụ nữ mà đội trưởng Sở yêu thương trọng tình trọng nghĩa với như .

nhịn thêm: "Nếu đội trưởng Sở thực sự lên nữa, thể căn cứ sẽ để nhiệm vụ nữa..."

Nói nhẹ nhàng là nhiệm vụ. Nói khó hơn là, lỡ đội trưởng Sở tàn phế, sẽ mất tư cách bảo vệ, căn cứ vứt bỏ. Sau chỉ khả năng kiếm vật tư, mà còn thể tự chăm sóc cho bản .

"Không , thể nuôi ." Thẩm Từ ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, híp mắt .

Sở Hàn xe lăn, Cố Tùng đẩy , đúng lúc thấy lời Thẩm Từ thì sững sờ, trong đầu bất giác hiện lên cuộc chuyện của với Ngụy Hoành Thâm trong văn phòng lúc nãy.

Ngụy Hoành Thâm : “Tiểu Hàn , chú nhắc cháu từ lâu , đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản . Cháu cứ nhận nhiệm vụ liên tục như , còn cho cơ hội để hít thở, ngay cả sắt cũng chịu nổi, chắc chắn sẽ xảy chuyện đấy.”

Vẻ mặt Sở Hàn u ám: “Cháu chỉ …”

“Chú cháu chỉ vạch rõ ranh giới với nhà lão Sở. cháu tự biến thành dáng vẻ , cháu định tính đây?”

Chuyện đôi chân tàn phế, nếu khi tận thế nhiều bất tiện thì huống hồ bây giờ là tận thế, điều kiện y tế như , khả năng sinh tồn càng khó khăn hơn.

Mà Sở Hàn cũng ẩn ý từ lời của Ngụy Hoành Thâm.

Ngụy Hoành Thâm hỏi tính , hề nhắc đến việc thương là vì căn cứ nghĩa là căn cứ sẽ chịu trách nhiệm cho vết thương của .

Sở Hàn đoán chuyện từ lâu.

Giọng Sở Hàn lạnh như băng: “Chú Ngụy, chú một công văn từ bỏ tư cách bảo vệ .”

“Cháu…”

Ngụy Hoành Thâm vô thức chỗ khác, dám đối diện với đôi mắt như thấu thứ của Sở Hàn.

Ông đứa trẻ Sở Hàn thông minh, cũng cốt khí, thế nên dù khó chịu trong lòng thì bề ngoài cũng cố tỏ mạnh mẽ.

Xét về mặt cá nhân, ông cũng cảm thấy lúc bãi miễn phận bảo vệ của Sở Hàn là một sự tàn nhẫn, nghĩa là căn cứ vứt bỏ Sở Hàn. nếu bãi miễn, chân của Sở Hàn tàn phế, đừng nhiệm vụ, ngay cả công việc bình thường trong căn cứ cũng khó mà đảm đương, căn cứ sẽ nuôi Sở Hàn cả đời.

Cho dù ông đồng ý, những khác cũng sẽ đồng ý, dù căn cứ cũng của một ông .

"Chân của cháu thật sự còn hy vọng ?" Ngụy Hoành Thâm chắc chắn hỏi một nữa.

Sở Hàn dùng tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối của : "Cháu cũng hy vọng nó còn cứu ."

bác sĩ , hy vọng lên chỉ mười phần trăm.

"Haizz..." Ngụy Hoành Thâm thở dài một .

"Lão đại." Cố Tùng một tay cầm ô, một tay đẩy Sở Hàn từ trong tòa nhà , thấy xung quanh ai, nhỏ: "Con cáo già đưa cho thư bãi miễn ?"

Sở Hàn ngẩng đầu, ánh mắt về phía chân trời âm u xa xăm: "Ông sẽ đưa."

Ngụy Hoành Thâm là kẻ giả tạo nhất, cũng là kẻ coi trọng lợi ích nhất.

Trong mắt Ngụy Hoành Thâm, lúc khác còn ích thì cái gì cũng dễ , lúc khác vô dụng thì sẽ như một quân cờ vứt bỏ thương tiếc.

"Lão đại, may mà ơn với vị bác sĩ , ông bằng lòng phối hợp với . như , vở kịch chân tàn phế , sẽ diễn tiếp ?"

diễn tiếp, nhưng cũng sẽ diễn cả đời.

"Không , thể nuôi ."

Giọng ấm áp từ cổng truyền đến.

Sở Hàn lập tức thấy Thẩm Từ đang bên ngoài khu quân sự, cầm một chiếc ô.

Dáng Thẩm Từ gầy yếu, như một ngọn cỏ nhỏ, mặc cho mưa gió vùi dập, cũng chỉ khiến cô trở nên kiên cường hơn.

Sở Hàn bỗng cảm thấy trái tim vốn như một hòn đảo cô độc của một tia nắng ấm chiếu .

"Sở Hàn!" Thẩm Từ vẫy vẫy tay với .

Đã gần một năm gặp Sở Hàn, bây giờ gặp , gầy nhiều, cũng chút tang thương.

nét tang thương đặt , ngược càng tăng thêm vài phần quyến rũ hoang dã.

Thẩm Từ hạ thấp , hai tay đặt lên đầu gối Sở Hàn: "Sở Hàn, bằng lòng về nhà với em ?"

Về nhà, hai chữ ấm áp khiến an lòng.

"Được, về nhà với em."

Tốt quá , cuối cùng cũng "lừa" Sở Hàn về nhà.

Thẩm Từ Cố Tùng, đẩy Sở Hàn về hướng khu nhà giàu.

"Bên phía căn cứ... còn để tiếp tục nhiệm vụ ?" Thẩm Từ đắn đo lâu, cuối cùng vẫn nhịn mà hỏi.

Hỏi xong, cô chút thấp thỏm.

Vật tư của nhà họ cộng thêm vật tư Sở Hàn gửi, còn một cái giếng nước dùng cạn, đủ để nuôi sống nhà và cả Sở Hàn. Nếu thể, Thẩm Từ hy vọng Sở Hàn lính gác nữa.

Sở Hàn giả vờ rầu rĩ: "Không nữa, chỉ thể là một kẻ tàn phế thôi."

Thẩm Từ hề để tâm: "Nếu như , em nuôi ."

nuôi , đùa.

Sở Hàn hỏi: "Nuôi... cả đời?"

Cho dù là nhà của , lúc e là cũng sẽ chút do dự mà vứt bỏ .

Sở Hàn khỏi siết chặt tay, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Thẩm Từ.

Thẩm Từ sẽ do dự ? Cô sẽ như ?

" , em nuôi cả đời." Mấy chữ nhẹ bẫng, thốt từ miệng Thẩm Từ.

Sở Hàn tai, như một dấu ấn khắc sâu đáy lòng .

Anh khẽ , giọng hòa tan trong mưa: "Anh khó nuôi lắm đấy."

Thẩm Từ hỏi: "Khó nuôi đến mức nào?"

Sở Hàn đáp: "Cần nuôi ở bên cạnh, cả đời."

 

Loading...