Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 124: Ngoại truyện 1 - Cả đời này mày đều nợ nó!
Cập nhật lúc: 2025-12-08 05:26:55
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đồ con hoang, ai thèm, theo ông bà nội ăn xin !"
"Hahaha, chúng mày kìa, quần áo nó mặc còn rách kìa!"
"Quả nhiên là đồ con hoang ai cần."
"Này, ba mày cần mày nữa ."
Một đám trẻ con ở bờ ruộng, vây quanh một bé trắng trẻo sạch sẽ nhưng mặc bộ quần áo cũ kỹ rách nát.
Cậu bé mặt lạnh tanh, gì.
Ba sẽ bỏ rơi . Họ chỉ bận rộn, tạm thời để ở nông thôn, gửi nuôi ở nhà ông nội thôi.
"Không câm đấy chứ? Cũng đúng, chắc chắn ba nó là tàn tật, nên mới đẻ một thằng tàn phế thế ."
"Tao cho phép chúng mày ba tao như !!"
Sở Hàn lao đ.á.n.h bé .
Lúc , một con đường nhỏ cách bờ ruộng xa, một chiếc xe con màu đen đang từ từ lăn bánh.
Cửa sổ hàng ghế hạ xuống. Sở Vọng, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm, về phía bờ ruộng cách đó xa, kinh ngạc kêu lên: "Ba mau kìa, đó là trai ? Anh đang đ.á.n.h ! Oai phong quá."
Sở Nghiệp Xuyên lời Sở Vọng, cũng hạ cửa sổ xe xuống. Quả nhiên thấy Sở Hàn đang đ.á.n.h túi bụi với một đám trẻ con. Mặt ông lập tức đen sì như đ.í.t nồi.
May mắn là những dân xung quanh phát hiện sớm, kịp thời tách lũ trẻ .
Bà nội Sở Hàn vội vàng chạy đến, đỡ Sở Hàn dậy, mắng một trận, dẫn đến bên cạnh xe của Sở Nghiệp Xuyên.
"Ba!" Sở Hàn hai mắt sáng rực gọi Sở Nghiệp Xuyên.
Sở Nghiệp Xuyên Sở Hàn bằng ánh mắt dò xét. Ông đ.á.n.h giá Sở Hàn từ xuống , thấy quần áo Sở Hàn chỉ rách rưới, mà còn dính đầy bùn, cả bẩn thỉu bốc mùi tanh, khỏi nhíu mày.
"Đứng ngây đấy gì?" Bà nội Sở Hàn giục Sở Nghiệp Xuyên: "Mau cho thằng bé lên xe ."
Sở Nghiệp Xuyên kịp gì, Sở Vọng phía lên tiếng : "Anh, ở hàng ghế , ghế lót t.h.ả.m lông, thoải mái lắm, còn cả búp bê vải nữa, cho chơi."
Sở Hàn vui mừng định mở cửa xe, thế nhưng Sở Nghiệp Xuyên đột nhiên : "Khoan ."
Sở Hàn dừng tay, đầu Sở Nghiệp Xuyên, mặt lộ vẻ ngơ ngác.
Sở Nghiệp Xuyên nghĩ một lát. là hàng ghế trải t.h.ả.m lông, mà tấm t.h.ả.m đó vẫn còn mới. Lỡ bẩn thì giặt. Hơn nữa đồ chơi của Tiểu Vọng cũng mới mua, nếu Sở Hàn dính đầy bùn chạm ...
"Đường nông thôn đất mềm, xe mà thêm trọng lượng nữa sẽ lún xuống đất mất. Ba đưa Băng Mai và Tiểu Vọng , đón Sở Hàn ."
Nói xong, Sở Nghiệp Xuyên Sở Hàn thêm một nào nữa, lái xe tiếp tục về phía .
"Này ..." Bà nội Sở Hàn gì.
Bà thở dài, sang với Sở Hàn: "Ba con cũng lý. Đường ở thành phố của họ dễ lắm. Ba con chắc quen đường quê, sợ lỡ xảy chuyện. Chi bằng chúng bộ về nhé, dù con cũng quen ."
Sở Hàn bà nội nắm tay, bước lội bùn con đường nhỏ.
Cậu thẳng về phía , thấy chiếc xe của ba chở và em trai, càng lúc càng xa.
Đột nhiên, Sở Hàn giật tay khỏi tay bà nội, dốc sức chạy theo chiếc xe.
thể đuổi kịp tốc độ của chiếc xe chỉ bằng hai chân?
Anh thể đuổi kịp, chỉ thể chiếc xe dần chìm làn sương mù dày đặc cánh đồng, cho đến khi biến mất.
Sở Hàn trở về nhà. Ba ghế trong sân nhỏ. Ông nội đang dỗ Sở Vọng chơi đùa, tiếng vang ngoài cửa.
Cho đến khi Sở Hàn bước , sự náo nhiệt trong sân đột ngột im bặt.
Sắc mặt Sở Nghiệp Xuyên lạnh như băng.
Hạ Băng Mai liếc Sở Hàn, chỉ với Sở Vọng: "Tiểu Vọng, đây, đây với ."
Sở Vọng đôi giày da nhỏ sáng bóng, lao lòng Hạ Băng Mai. Còn Sở Nghiệp Xuyên vẫn chằm chằm Sở Hàn bằng ánh mắt nghiêm khắc.
Sở Hàn chịu đựng áp lực từ ánh mắt đó, bước sân.
Vừa đến giữa sân, giọng Sở Nghiệp Xuyên vang lên như sấm: "Tao để mày ở quê là để mày đ.á.n.h v ?!"
Sở Hàn siết chặt lòng bàn tay, gì.
Sở Nghiệp Xuyên tức giận: "Mày nhận sai ?!"
Sở Hàn ngẩng mặt lên, chỉ ba từ đầy kiên định: "Con sai."
Những đứa trẻ trong làng thường ngày mắng c.h.ử.i thế nào, thể bỏ qua, nhưng dám nguyền rủa của thì !
Sở Nghiệp Xuyên nổi giận đùng đùng, đập tay xuống bàn: "Mày còn lý sự nữa ?!"
"Ôi giời, gì đấy?" Bà nội Sở Hàn sân thấy giọng lớn của Sở Nghiệp Xuyên, vang đến mức cả nhà hàng xóm cũng thấy.
Sở Nghiệp Xuyên chẳng quan tâm: “Tao để mày ở quên, vốn là mày rèn luyện, chăm sóc ông bà nội. Bây giờ mày thì , học cái tính chịu thương chịu khó, chỉ học đ.á.n.h với cãi đúng ?! Tao hỏi mày một nữa, mày nhận sai ?!”
"Không nhận!"
"Tốt, lắm!"
Sở Nghiệp Xuyên tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một cây chổi. Ông nắm lấy cán chổi, bước nhanh về phía Sở Hàn, vung cán chổi lên, quất mạnh xuống lưng Sở Hàn.
Một tiếng "chát" trầm đục vang lên. Sở Hàn c.ắ.n chặt răng, lưng vẫn thẳng tắp, kêu rên một tiếng.
"Mày nhận sai ?!" Sở Nghiệp Xuyên hỏi .
Tuy nhiên, câu trả lời ông nhận là ánh mắt chịu khuất phục của Sở Hàn.
Ánh mắt khiến Sở Nghiệp Xuyên vô cớ cảm thấy rùng .
"Nghiệp Xuyên, con đ.á.n.h thằng bé?" Bà nội Sở Hàn vội vàng chạy tới, cố gắng giật lấy cây chổi.
Sở Nghiệp Xuyên hất tay bà nội : "Mẹ đừng can thiệp! Nó hư !"
Bà nội Sở Hàn thì giận lắm, nhưng con trai lớn, cao to vạm vỡ, bà dám đối đầu với con trai, chỉ với Sở Hàn: "Tiểu Hàn , con cứ nhận với ba con một câu ."
"Con sai." Giọng Sở Hàn non nớt nhưng đầy sự bình tĩnh thuộc về lứa tuổi .
Anh cứ thế chằm chằm Sở Nghiệp Xuyên.
Anh thể giải thích, nhưng hiểu , đột nhiên giải thích nữa. Anh xem, rốt cuộc Sở Nghiệp Xuyên sẽ đ.á.n.h bao nhiêu cái.
Anh còn xem xem, Hạ Băng Mai, rốt cuộc bao giờ mới ngừng chơi với Sở Vọng để ngẩng đầu một cái.
Đang nghĩ, cán chổi quật xuống.
Cơ thể Sở Hàn chao đảo, nhưng nhanh chóng vững.
Bên tai, Sở Nghiệp Xuyên vẫn hỏi nhận . Anh thêm một lời nào nữa. Anh quên mất Sở Nghiệp Xuyên đ.á.n.h bao nhiêu cái. Anh chỉ thấy từ đầu đến cuối, hề ngẩng đầu , bà chỉ lo chơi đùa với Sở Vọng.
Sở Hàn nhắm mắt , nuốt những giọt nước mắt trong.
"Này , còn là cha ?"
Sở Hàn trong phòng, lờ mờ thấy giọng bà nội ở ngoài sân.
"Ngày nào Tiểu Hàn cũng ngóng, ngóng và Băng Mai đến đón nó về. Nó hôm nay chị đến, còn chạy đồng đào rau dại, tay nó sưng hết cả . Anh đ.á.n.h nó như , nó buồn cho ?"
"Mẹ, bây giờ con dạy dỗ nó, sẽ kịp nữa! Mẹ xem nó kìa, con trai của Sở Nghiệp Xuyên , giống hệt một đứa con hoang, chạy đ.á.n.h với mấy đứa trẻ nhà quê. Nó thể thống gì nữa? Mẹ thấy ánh mắt của nó , con là ba nó! Đó là ánh mắt ba nó ?!"
"Thì… thì thằng bé còn nhỏ, dạy dỗ đàng hoàng chứ? Dùng đòn roi thì tác dụng gì?"
"Hừ, tác dụng con . Con chỉ , Tiểu Vọng luôn ngoan ngoãn lời, giống nó, suốt ngày gây rắc rối!"
Sở Nghiệp Xuyên càng càng tức.
Tức xong : "Con đưa nó về đây, vốn là rèn luyện nó, con trải sẵn con đường cho nó . Ai ngờ thằng nhóc chí tiến thủ chứ!"
Dưới góc tường trong sân, Sở Vọng trong bóng râm, đó bao lâu.
Cậu ôm một chú gấu bông, cánh tay dần dùng sức, bóp con gấu nhỏ đến biến dạng. Một tay bứt mạnh một nhúm lông con gấu, giật một mảng.
*
Sở Hàn cùng Sở Nghiệp Xuyên trở về Kinh Bắc, là chuyện của hai ngày .
Mặc dù chỉ xa nhà một kỳ nghỉ hè, nhưng khi trở biệt thự, một cảm giác xa lạ vẫn vương vấn trong lòng Sở Hàn.
Cách bài trí trong phòng khách về cơ bản vẫn giống như lúc rời , chỉ điều chiếc gối ôm của sofa biến mất, cốc nước của cũng còn ở bàn. Chỉ một thùng giấy đặt ở trong góc, nhét nhiều đồ , trong đó bộ cờ cá ngựa mà thích chơi.
Người giúp việc trong nhà thấy ánh mắt Sở Hàn dừng thùng giấy rời, lúc mới muộn màng nhận điều gì đó, vội vàng giải thích: "Đại thiếu gia, là thế , vắng suốt kỳ nghỉ hè, phu nhân bảo chúng cất đồ của , để lâu sợ bám bụi ."
Thực sự là vì sợ bám bụi nên mới cất ?
Sở Hàn tin lời giải thích , nhưng một giọng vô hình luôn mách bảo , sự thật như .
Sở Hàn tới, ôm thùng giấy, lặng lẽ lên tầng.
Anh nhớ căn phòng của . Chỉ trong căn phòng đó, đóng cửa , mới cảm thấy an .
Tuy nhiên, khi Sở Hàn bước phòng , phát hiện căn phòng cũng đổi nhiều, xuất hiện thêm nhiều đồ vật thuộc về .
Có túi đồ ăn vặt mở, vỏ chai nước ngọt vương vãi, và cả vỏ trái cây trong góc.
Một mùi chua thối xộc thẳng mũi.
Sở Hàn mím chặt môi, ôm thùng giấy ở cửa.
Người giúp việc vội vàng chạy tới: "Ôi đại thiếu gia, về gấp quá, chúng đang định dọn dẹp. Cậu đợi một lát nhé."
Sở Hàn đành đợi ở hành lang ngoài cửa.
Cho đến khi căn phòng cuối cùng cũng các cô giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, mới bước .
Rõ ràng căn phòng vẫn là căn phòng đó, nhưng điều gì đó đổi, còn giống nữa. Mặc dù khí xịt nước hoa, nhưng mùi chua thối lúc nãy dường như vẫn còn vương vấn, đeo bám dai dẳng nơi chóp mũi .
"Anh, em xin ." Sở Vọng hì hì xuất hiện ngoài cửa: "Ba dù cũng xa nhà mấy tháng, phòng trống để cũng phí, chi bằng để em thêm một chỗ chơi. Anh sẽ để bụng đúng ?"
Sở Hàn nên để bụng .
Anh là trai song sinh của Sở Vọng, nhường nhịn em là điều nên , nhưng câu " để bụng" như mang theo gai nhọn, thể .
Sở Hàn gì, chỉ đặt thùng giấy xuống, đến cửa, đóng sập cửa , nhốt Sở Vọng ở bên ngoài.
Cảnh Sở Nghiệp Xuyên thấy ở phòng khách lầu. Sở Nghiệp Xuyên tức giận: "Mày xem kìa, mày xem kìa, cái thằng súc sinh , về đến nhà mặt nặng mày nhẹ!"
Hạ Băng Mai lãnh đạm liếc cánh cửa đóng chặt tầng, lên tiếng.
Người khó mà đối xử công bằng, nhưng trong mắt Hạ Băng Mai, căn bản cần đối xử công bằng.
Có lẽ duyên phận cha con cái thật kỳ diệu. Dù là những đứa trẻ sinh cùng một bụng, bà vẫn thể thiên vị đứa trẻ ngoan ngoãn hơn.
Còn đứa trẻ , mềm lòng, lời ý để vui lòng lớn, chỉ mang đầy sự ương ngạnh. Hơn nữa, còn khuôn mặt giống hệt cô ruột của .
Nhớ đến cô ruột chỉ vẻ ngoài đó, Hạ Băng Mai thấy buồn nôn.
Ngày xưa, khi bà mới kết hôn, bà ít chịu thái độ của cô em chồng. May mà cô đó mất sớm. trớ trêu , con trai bà mang khuôn mặt giống hệt cô .
Sắc mặt Hạ Băng Mai lạnh xuống, bỏ .
Sở Hàn trở về từ nông thôn kỳ nghỉ hè, lâu nhập học.
Anh trở trường học, học hành chăm chỉ, tính cách ngày càng ít , nhưng thành tích vẫn trong top mười của khối.
Hôm đó, giáo viên thông báo một tin vui: trường sẽ tổ chức cho cắm trại ngoại khóa. Địa điểm chọn là ở một công viên ngoại ô.
Về đến nhà, Sở Vọng vui vẻ lao lòng Hạ Băng Mai, kể tin vui cho ba , hăng hái chia sẻ kế hoạch của .
Sở Nghiệp Xuyên và Hạ Băng Mai xong cũng .
"Ra ngoài lời thầy cô ?"
"Và bắt nạt bạn bè, nhưng nếu bạn nào bắt nạt con, con đ.á.n.h trả . Con trai Sở Nghiệp Xuyên thể là kẻ hèn nhát!"
"Ôi dọa thằng bé gì?" Hạ Băng Mai trách yêu Sở Nghiệp Xuyên.
Sở Nghiệp Xuyên cảm thấy như thiếu cái gì đó. Ông đầu , thấy Sở Hàn một ở góc phòng khách, chỉ họ mà lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-124-ngoai-truyen-1-ca-doi-nay-may-deu-no-no.html.]
Sở Nghiệp Xuyên khỏi nghĩ, về việc kẻ hèn nhát, thằng nhóc Sở Hàn thực hợp với yêu cầu của ông hơn. Tính cách nó cũng giống ông hơn. nó cũng là đứa cách chọc tức ông nhất!
"Bảo vệ em trai cho , rõ ?!" Sở Nghiệp Xuyên kiềm chế , gầm lên với Sở Hàn một tiếng.
Sở Hàn cúi đầu, chỉ gật nhẹ một cái.
Hạ Băng Mai dậy, vội vàng : "Mẹ chuẩn quần áo ngày mai cho Tiểu Vọng. À, đồ ăn cũng chuẩn một ít, cho con trai chúng mang theo ăn đường."
Nói xong, Hạ Băng Mai nhanh chóng ngang qua Sở Hàn, lên tầng mà đầu .
Sáng sớm ngày hôm , Sở Hàn tự ăn mặc chỉnh tề, đeo cặp sách nhỏ đến trường. Anh cùng thầy cô và bạn bè lên xe buýt, đến công viên nhỏ ngoại ô để dã ngoại.
Sở Hàn cạnh cửa sổ, một giả vờ phong cảnh bên ngoài, nhưng tai luôn lắng cuộc trò chuyện của các bạn học.
"Tối qua tớ cho tớ một hộp cơm lớn! Lát nữa tớ chia cho các ăn nhé."
"Mẹ tớ cũng thế, tớ rửa cho tớ một túi hoa quả! Tớ lấy chia cho các đây."
"Thế các thì ? Các mang gì?"
"Tớ, tớ, bố tớ mua cho tớ nhiều đồ ăn vặt!"
"Có bim bim cay ? Tớ ăn bim bim cay."
"Có, , ."
Tiếng vui vẻ vây quanh Sở Hàn, cho đến khi một quả cam do ai nhét tay .
Quả cam tỏa một mùi thơm nhẹ, chua.
Khoảng chín mười giờ sáng, họ đến công viên ngoại ô thành phố.
Có lẽ là cuối tuần, công viên đông . Giáo viên thỉnh thoảng điểm danh, dặn dò chạy lung tung.
Sở Hàn theo đoàn, nhưng sự chú ý luôn tập trung xung quanh.
Kể từ khi bước công viên, luôn một cảm giác bất an khó tả. Cảm giác khiến khó chịu, trong lòng bồn chồn mà rõ lý do.
Anh trái . Đoàn học sinh của họ đông, mặc đồng phục giống , dễ thu hút sự chú ý. Thỉnh thoảng các cô chú, ông bà họ.
Chính những ánh mắt khiến Sở Hàn cảm thấy khó chịu, nhưng rõ khó chịu ở điểm nào.
"Các em, phía nhà vệ sinh, ai thì mau . Lát nữa chúng sâu trong nữa để đến chỗ thể dã ngoại."
"Hoan hô!"
Các học sinh reo hò, rủ chạy đến nhà vệ sinh phía . Một giáo viên dẫn đội cũng theo.
Sở Hàn , nhưng vô tình thấy bên cạnh bức tường nhà vệ sinh một đàn ông và một phụ nữ chuyện. Họ ba mươi tuổi.
Họ trò chuyện, thỉnh thoảng liếc về phía .
Cảm giác bất an trong lòng Sở Hàn càng lúc càng mạnh.
Sau đó thấy, Sở Vọng cũng đang về hướng nhà vệ sinh.
Sở Hàn suy nghĩ một chút, quyết định theo.
Dù là do đa nghi , ba dặn chăm sóc em trai cho , thể rời xa em trai quá lâu.
Anh đến bên ngoài nhà vệ sinh. Bên ngoài xếp một hàng dài. Anh chọn bên cạnh giáo viên dẫn đội để canh giữ.
Thầy giáo hỏi: "Tiểu Hàn vệ sinh ?"
Sở Hàn lắc đầu: "Em đợi em trai."
Nghe , ánh mắt thầy giáo Sở Hàn thêm phần tán thưởng.
Không lâu , Sở Vọng nhà vệ sinh. ngay đó, Sở Hàn thấy đàn ông lúc nãy cũng nhà vệ sinh.
Một bé đang xếp hàng bất mãn với thầy giáo: "Thầy ơi, chú chen hàng."
Thầy giáo đương nhiên thấy, nhưng ông mở miệng, cuối cùng cũng gì. Dù đưa một đoàn học sinh lớn ngoài, nhất là nên gây xung đột với khác. Nếu lỡ xảy chuyện, phụ và nhà trường sẽ tha cho thầy giáo.
Thầy giáo lau mồ hôi trán, chỉ : "Cứ xếp hàng ."
Chỉ cần đảm bảo an cho học sinh là . Sao thể tránh khỏi một chút thiệt thòi?
Sở Hàn bình thản như thầy giáo. Anh bước chân định , ngờ thầy giáo bên cạnh tóm chặt.
"Này, , Tiểu Hàn, . Muốn vệ sinh thì xếp hàng. Người khác phẩm chất là chuyện của họ, các em là học sinh ngoan, ?"
Sở Hàn giằng tay thầy giáo , nhưng vì sức yếu nên thoát . Anh đành : "Thầy ơi, chú trông giống ."
Thầy giáo bật : "Con còn xem ai là ? Chúng thể chỉ dựa một chuyện để đ.á.n.h giá khác, hiểu ?"
thầy giáo rõ ràng hiểu lầm. Sở Hàn giải thích, nhưng tìm lý do.
Anh cảm thấy chú , nhưng sẽ ai tin.
NHAL
Đang giằng co, Sở Vọng bước .
Lòng Sở Hàn lúc mới nhẹ nhõm.
Chỉ cần em trai là .
Tuy nhiên, giây tiếp theo, lông mày Sở Hàn nhíu .
Ánh mắt rơi chiếc quần đồng phục của Sở Vọng, thấy nửa cái kẹo mút cầu vồng to tròn lộ ngoài.
Anh chắc chắn, Sở Vọng khi cái kẹo mút .
Vậy cái kẹo mút từ ?
"Em trai." Sở Hàn đuổi theo: "Trong túi quần em kẹo mút ? Lấy từ ?"
Sở Vọng , lấy kẹo mút khỏi túi, nhỏ với Sở Hàn: "Anh, cái ? Có một chú cho em đấy."
"Chú?"
Lẽ nào là ?
"Vâng! Chú quầy hàng của chú ở cổng Tây phía . Chú còn nếu em thấy ngon, thể tìm chú nữa, chú sẽ tặng em miễn phí một cái."
Sở Hàn xong, cảm thấy chút nào. Tự dưng cho đồ vật, còn cho ở một nơi như nhà vệ sinh.
Rất đáng ngờ.
Sở Hàn vội vàng dặn dò Sở Vọng: "Em tìm chú đó nữa, tránh xa chú ."
Lần Sở Vọng vui, ấm ức nhỏ: "Có em vui ?"
Ba yêu thương nó hơn, chắc chắn sẽ vui. Bây giờ đến cả một lạ cũng với nó, chắc chắn càng vui hơn.
"Em tìm chú !"
Nói , Sở Vọng chạy .
Sở Hàn còn cách nào khác, chỉ thể cố gắng trông chừng Sở Vọng, để em trai rời khỏi tầm mắt.
khi khu dã ngoại, ăn trưa xong, lũ trẻ đều hồi phục năng lượng, chạy nhảy khắp nơi.
Các giáo viên dọn dẹp, dọn rác, sắp xếp đồ đạc. Thậm chí nữ sinh nô đùa bung tóc, cần giáo viên tết .
Giữa sự bận rộn , nhiều học sinh la hét đòi nhà vệ sinh.
Dù nhà vệ sinh cũng một , xa, mà giáo viên thể rảnh tay , nên chỉ dặn dò cùng , khi về thì điểm danh.
Trong chốc lát, nhiều học sinh tản .
Sở Hàn đảo mắt, tìm kiếm bóng dáng Sở Vọng trong đám đông, thấy Sở Vọng một , chạy về hướng quầy hàng mà chú .
Anh vội vàng đuổi theo. phía ngừng bạn học, cùng những lớn khác cắm trại, qua che khuất tầm . Sở Hàn mất dấu Sở Vọng.
"Sở Vọng!"
Sở Hàn sốt ruột gọi, nhưng nhận bất kỳ lời đáp nào. Bên tai chỉ tiếng ồn ào của công viên.
Chắc chắn em đến quầy hàng đó .
Sở Hàn vội vã chạy về phía cổng Tây, vì Sở Vọng quầy hàng của chú ở cổng Tây.
khi đến cổng Tây, thấy quầy hàng nào, chỉ con đường rộng lớn bên ngoài cổng, bộ và xe cộ qua .
Lòng Sở Hàn chùng xuống.
Em trai mất tích .
Cảm giác bất an luôn luẩn quẩn trong lòng cuối cùng trở thành sự thật.
"Sở Vọng!"
Sở Hàn ngây tại chỗ.
, cách xa, một tấm bia đá, Sở Vọng đang trốn, thò đầu , lén lút bóng lưng Sở Hàn, l.i.ế.m thêm một chút kẹo mút trong tay.
Rất nhanh, nó sẽ còn trai nữa.
"Ưm!"
Đột nhiên, một bàn tay to lớn từ phía xuất hiện, bịt chặt miệng !
Sở Vọng theo bản năng bắt đầu giãy giụa, nhưng bên tai vang lên tiếng khẽ, là chú !
Tim Sở Vọng lập tức rơi thẳng xuống vực băng.
Nó trợn tròn mắt, cố sức về phía Sở Hàn, vươn tay về phía bóng lưng trai.
kịp vươn thẳng, bàn tay nó một bàn tay khác túm lấy, bẻ quặt .
Tách...
Cây kẹo mút cầu vồng rơi xuống, phát âm thanh nhỏ bãi cỏ.
Khi Sở Hàn phát hiện cây kẹo mút bãi cỏ, quá muộn .
Thầy cô và học sinh tin đều hoảng loạn, vội vàng báo cảnh sát, thông báo cho phụ của Sở Vọng.
Mọi tìm kiếm suốt hai ngày, nhưng vẫn tung tích của Sở Vọng.
Cảnh sát gửi tin về, camera giám sát ở góc công viên đó hỏng từ lâu. Các camera khác gì.
Sở Nghiệp Xuyên , hiểu rằng hai kẻ bắt cóc âm mưu từ , chúng theo dõi và canh gác ở đó, chờ con mồi sập bẫy.
"Chát" một tiếng. Hạ Băng Mai giáng một cái tát mạnh mặt Sở Hàn.
"Tao bảo mày trông chừng nó! Mày trông chừng kiểu gì hả?!"
Hạ Băng Mai mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù, rõ ràng lâu ngủ, chải chuốt. Bà Sở Hàn bằng ánh mắt thù hận.
Cơ thể Sở Hàn chịu nổi cái tát của Hạ Băng Mai, ngã xuống đất, tai ù .
Anh lắc đầu, những lời lăng mạ của Hạ Băng Mai vẫn tiếp tục, nhưng trở nên xa xăm, như thể ngăn cách bởi một bức tường dày.
Hạ Băng Mai vẫn hả giận, lóc lao Sở Hàn, đ.á.n.h mắng: "Mày trả con trai cho tao! Trả cho tao!"
Sở Hàn động đậy, cũng đáp lời, chỉ mặc cho Hạ Băng Mai đ.á.n.h mắng.
Mãi , Sở Nghiệp Xuyên mới kéo Hạ Băng Mai , lạnh lùng : "Sở Hàn, chuyện Tiểu Vọng mất tích , tao tin mày liên quan gì. Đừng tưởng tao ý nghĩ đen tối trong lòng mày. Tao sẽ tìm chú Ngụy, mày khả năng của chú Ngụy, ông nhất định sẽ giúp chúng tìm Tiểu Vọng, nhưng còn mày! Cả đời mày đều nợ nó!"
Cả đời mày đều nợ nó.
Lời của Sở Nghiệp Xuyên luôn đeo bám Sở Hàn suốt những năm tháng trưởng thành .
Sở Hàn vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đủ nhiều, đủ , sẽ một ngày, Sở Nghiệp Xuyên và Hạ Băng Mai thể đối xử với giống như Sở Vọng.
mới nhận , hóa chuyện gì cũng thể cưỡng cầu.