Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 26: Vu khống - Trời đất ơi! Con tôi!!…
Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:59:53
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Thẩm Từ và trai mới dọn sơ tuyết mặt đường, lấy xe khỏi gian, lên xe với trai, đạp ga, lái xe đường chính bên ngoài, về nhà.
Thẩm Từ trong xe, ngẩng đầu lên bầu trời qua cửa sổ, thấy mây đen cuồn cuộn đang tối sầm , e rằng sắp tới sẽ một trận bão tuyết mới ập đến.
Lúc , trong khu chung cư Thiên Lan, tiếng của Phùng Khánh Phân vang vọng khắp tòa nhà 8.
“Trời đất ơi! Con !!”
Ngay đó, cửa nhà Thẩm Từ đập mạnh.
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
“Mở cửa! Trần Ngọc Lan! Bà mau mở cửa cho ! Các hại con trai bỏng, cho một lời giải thích rõ ràng!”
Cái gì?
Trần Ngọc Lan và Thẩm Lương Sơn đang sưởi ấm trong phòng, thấy động tĩnh ngoài cửa, vội vàng mặc áo khoác dày xem.
Trần Ngọc Lan đến bên cửa, đầu tiên lắng lời Phùng Khánh Phân ngoài cửa một lúc, đó mới tức giận : “Phùng Khánh Phân, bà loạn cái gì? Con trai bà bỏng thì liên quan gì đến nhà chúng ?”
Phùng Khánh Phân nghiêm giọng : “Bà còn dám hỏi?! Nếu dùng củi nhà các thì con trai bỏng ?!”
Bà dứt lời thì tiếng hét của một đàn ông vang lên: “Mẹ ơi! Con đau quá!”
Trần Ngọc Lan qua mắt mèo cửa, thấy ngoài cửa, cái hình bốn trăm cân của thằng Nam Nam nhà Phùng Khánh Phân đang run rẩy chạy khỏi nhà, chạy đến bên cạnh Phùng Khánh Phân, đưa mu bàn tay đỏ rực cho Phùng Khánh Phân xem.
Phùng Khánh Phân lập tức đau lòng khôn xiết, thổi mu bàn tay thằng Nam Nam: “Ôi~ cục cưng của , đau đau, thổi cho con nhé.”
Thổi xong, Phùng Khánh Phân càng tức giận hơn, tiếp tục đập cửa: “Thấy ?! Các con trai thương thành như , tưởng trốn trong đó là ?! Mau mở cửa !”
Rầm rầm rầm!
Trần Ngọc Lan ồn đến đau đầu.
Sao cái gì nhà đối diện cũng đổ cho họ hết ? Chẳng lẽ họ phát hiện A Từ và A Minh nhà, nên mới đến gây rối ?
Trần Ngọc Lân ngu mà mở cửa cho họ.
Thấy cửa mãi mở, Phùng Khánh Phân ở ngoài cửa cũng dễ dàng bỏ qua như .
Bà đầu , nháy mắt với ông già nhà phía , ông già cũng , miệng cũng c.h.ử.i mắng: “Cái nhà độc ác , dám con trai bảo bối của thương, nhà chúng nối dõi ?! Mở cửa!!”
Lại thêm một ông già, tiếng đập cửa càng lớn hơn, tiếng la hét của họ vang vọng trong tòa nhà.
Trần Ngọc Lan tức đến run .
Bà hiểu chuyện gì đang xảy , cách đây lâu, nhà họ thấy nhà đối diện lớn tuổi, cảm thấy đáng thương nên mới bụng chia cho họ một bó củi, nhưng ngờ nhận sự báo đáp thế .
Thẩm Lương Sơn thở dài: “Biết thế lúc đó chúng nên lời A Từ.”
Nếu lời A Từ, thì bây giờ chẳng gặp chuyện rắc rối thế .
Trong lòng Trần Ngọc Lan cũng vô cùng hối hận, nhưng bây giờ gì cũng muộn, chỉ còn lo lắng : “Giờ đây ông? Cứ để họ loạn mãi thế cũng cách.”
Thẩm Lương Sơn cố gắng lý với bên ngoài cửa: “Phùng Khánh Phân, lúc đó là bà lóc quỳ xuống cầu xin chúng chia cho bà một ít củi. Các , các ơn thì thôi, còn đổ ngược cho nhà nữa chứ, hai lương tâm ?”
Phùng Khánh Phân: “Hừ, các thừa nhận là ! Chính là củi của các bỏng tay thằng Nam Nam nhà ! Các chịu trách nhiệm đến cùng!”
Trần Ngọc Lan: “ Phùng Khánh Phân, bà hổ ? Các như là đang tống tiền đấy!”
“ tống tiền bà cái gì? Hả? tống tiền bà cái gì?! Dù chuyện , vẫn là lý!”
Trần Ngọc Lan tức đến ngất xỉu, đầu óc choáng váng. Cả đời bà từng gặp nào mặt dày trơ trẽn đến mức .
“Cãi cọ cái gì thế?”
Giọng một đàn ông khác vang lên bên ngoài cửa.
Phùng Khánh Phân thấy đến, lập tức như tìm cứu tinh, lau nước mắt lóc than thở: “Anh Tôn ơi, đến đúng lúc lắm, nhất định chủ cho gia đình chúng !”
Ông già nhà Phùng Khánh Phân cũng gật đầu liên tục, khúm núm mặt Tôn, chỉ cánh cửa nhà Thẩm Từ, mách lẻo với Tôn: “Anh Tôn, chính là gia đình , củi của họ bỏng mu bàn tay thằng Nam Nam nhà chúng . Anh xem, đỏ lên hết ! gia đình trở mặt nhận, con trai đáng thương của ! Anh Tôn, là tổ trưởng của chúng đó, nhất định chủ cho chúng !”
Anh Tôn liếc mu bàn tay thằng Nam Nam, đúng là bỏng đỏ, nếu tìm gia đình 701 tính sổ, e rằng vết đỏ đó cũng sắp mờ mất .
“Người bên trong, hai ông bà già sai, các cũng nên cho gia đình họ một lời giải thích chuyện thằng bé bỏng, tiên hãy mở cửa cái !”
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa mỗi lúc một lớn khiến Trần Ngọc Lan thót tim, trong lòng cũng bắt đầu thấy hoảng sợ.
Bà Phùng Khánh Phân gọi đến là “ Tôn”, chẳng là cái tên tổ trưởng Tôn giữ xúc xích của trong hoạt động xúc tuyết hôm bữa ?
“Làm bây giờ lão Thẩm? A Từ với Thẩm Minh , Tôn hình như dễ đối phó .”
Thẩm Lương Sơn suy nghĩ một lát : “Đợi thêm chút nữa , chỉ cần chúng lên tiếng, bọn họ la hét mệt sẽ tự bỏ thôi.”
Chỉ đành như thôi.
Quyết định xong, Trần Ngọc Lan và Thẩm Lương Sơn gì nữa, mặc cho ngoài cửa la hét dữ dội đến mấy, họ cũng giả vờ như thấy.
Thấy hai bên trong vẫn cứ im lặng lên tiếng, Phùng Khánh Phân nghiến răng nghiến lợi : “Giả c.h.ế.t đúng ? Anh Tôn, gia đình dám giả c.h.ế.t với chúng , thấy, là chúng cứ cạy cửa nhà họ luôn !”
Ý kiến đấy.
Trước đây Hà Tố Ngân ở tầng , gia đình cướp ít đồ ở siêu thị ngoài cổng khu chung cư, nếu cạy cửa nhà họ…
Tuy nhiên, ý nghĩ đó mới lóe lên trong đầu, Tôn dập tắt ngay lập tức, ngập ngừng : “Không , con trai nhà dạng dễ đối phó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-26-vu-khong-troi-dat-oi-con-toi.html.]
Hôm qua lúc xúc tuyết, thua tay đối phương, trong lòng khỏi e dè vài phần.
Ai ngờ đúng lúc đó, Hà Tố Ngân xuống tầng, lên tiếng: “Anh Tôn cứ yên tâm, sáng nay thấy hai đứa nhỏ của nhà lén lút khỏi khu chung cư .”
Vừa xong, Phùng Khánh Phân trừng mắt Hà Tố Ngân: “Chuyện liên quan gì đến cô?”
Hà Tố Ngân khoanh tay ngực, chẳng hề sợ hãi Phùng Khánh Phân, lên giọng đáp trả: “Vậy chuyện thì liên quan gì đến bà?”
“Sao liên quan đến ? Tay thằng Nam Nam nhà bỏng , là do nhà bọn họ hại đấy!”
“Vì họ mà chồng vỡ đầu nữa chứ!”
“Thôi đủ , đừng cãi nữa!” Anh Tôn tức giận cắt ngang cuộc cãi vã của Phùng Khánh Phân và Hà Tố Ngân, sang hỏi Hà Tố Ngân: “Cô chắc chắn tận mắt thấy chúng nó rời ?”
Hà Tố Ngân cực kỳ chắc chắn: “Nhà ống nhòm, tận mắt thấy đấy.”
Thật cô cũng đang suy nghĩ xem thế nào để đào móc một ít đồ từ gia đình 701, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh*, bây giờ chim đầu đàn cho cô , cô nhanh chóng đến tham gia chứ?
*Buồn ngủ gặp chiếu manh: may mắn đến đúng lúc, khi chúng đang cần một điều gì đó thì nó xuất hiện kịp thời.
Lúc Phùng Khánh Phân cũng hiểu : “Thảo nào chúng đập cửa nãy giờ lâu như mà hai đứa nhỏ đó vẫn chút động tĩnh nào.”
Phải rằng đây, cô bé của gia đình còn cầm một con d.a.o lớn c.h.é.m nữa chứ.
Giờ thì , hai đứa nhỏ đều nhà, dễ xử lý hơn nhiều.
NHAL
Phùng Khánh Phân đảo mắt một vòng, với giọng bức xúc: “Anh Tôn, gia đình chỉ bắt nạt thằng Nam Nam nhà chúng . Trước đây lúc xúc tuyết, chúng nó còn lời là tổ trưởng chỉ huy nữa chứ. Loại như , cho chúng nó một bài học mới !”
“Không ?” Hà Tố Ngân phụ họa ngay: “Lúc đó chính bọn họ hại chồng thương ở đầu, đến bây giờ bọn họ còn bồi thường chút nào.”
Ông lão nhà Phùng Khánh Phân cũng : “ Tôn, gia đình họ hại , thì nên bồi thường. Đây là lẽ hiển nhiên, nhưng họ còn cố thủ chịu mở cửa, thì thể trách chúng .”
Nghe từng một đổ thêm dầu lửa, suy nghĩ trong đầu Tôn dần dần lung lay.
Bây giờ trong khu chung cư đều thiếu thốn quần áo và lương thực, chuyện phá cửa cướp bóc là ít, cũng ý định đó từ lâu, bây giờ chẳng là cơ hội ?
Còn về hai đứa nhỏ , đến giờ vẫn về, khi bỏ mạng ngoài .
Nếu c.h.ế.t thì càng , chắc chắn chúng nó thu thập kha khá vật tư. Đợi đến khi chúng về, sẽ lấy hai ông bà già con tin, uy h.i.ế.p chúng giao vật tư.
Còn về việc chúng phản kháng ? Hừ, đây là do sơ suất nên mới đối phương lừa, bây giờ bên cạnh nhiều như , còn sợ đối phó ?
Nghĩ nghĩ cũng là một vụ ăn chắc chắn lời.
“Đi, lấy đồ nghề đến đây.” Anh Tôn lệnh.
Phùng Khánh Phân và Hà Tố Ngân lập tức phấn khích, vội vàng chạy về nhà lục lọi lấy đồ nghề.
Hà Tố Ngân thậm chí còn gọi cả chồng là Trương Hưng xuống tham gia.
Một đám kẻ cầm chổi, kẻ vác theo cây lau nhà, thì mang theo tua vít, kẹp gắp than và đủ loại dụng cụ khác, lũ lượt kéo đến tụ tập cửa nhà Thẩm Từ.
“Người bên trong ! Nếu các mở cửa, đừng trách Tôn cho các cơ hội!”
Lời dứt, tất cả đều bắt đầu hành động, vung vẩy dụng cụ trong tay, dùng sức đập phá cánh cửa nhà Thẩm Từ.
Trần Ngọc Lan đám thổ phỉ bên ngoài, trong lòng tức giận đến run rẩy, hận thể lao cầm d.a.o phay liều mạng với bọn họ!
“Mau lên! Ngọc Lan, chúng mau di chuyển bàn ghế, ghế sofa đến đây, chặn kín cửa!” Thẩm Lương Sơn .
bất ngờ , Trần Ngọc Lan yên tại chỗ động đậy.
Thẩm Lương Sơn sốt ruột, vội vàng chạy đến kéo Trần Ngọc Lan: “Nghĩ gì ? Mau lên nào!”
“Lão Thẩm.” Trần Ngọc Lan đột nhiên trầm giọng : “Chúng mở cửa .”
Mở, mở cửa?!
Mắt Thẩm Lương Sơn suýt nữa lồi .
Đùa gì ? Lúc mà mở cửa, chẳng đám bên ngoài sẽ xông xé xác họ ?
Thẩm Lương Sơn định phản bác thì Trần Ngọc Lan ông gì, liền lên tiếng : “Ông , nếu chúng mở, sớm muộn gì cánh cửa cũng họ cạy , thà chúng chủ động mở , ít nhất thể đảm bảo cánh cửa hư hỏng.”
Chỉ khi giữ cánh cửa, gia đình họ mới thể tiếp tục sống ở đây, nếu bên ngoài trời lạnh cóng, chẳng lẽ gia đình họ lang thang ?
“ mà…”
“Hơn nữa, tính toán thời gian, chắc các con cũng sắp về đến nhà , chúng thể nhốt chúng ở ngoài cửa ? Vậy nên kiểu gì cũng mở cánh cửa .”
Đằng nào cũng mở, chi bằng cố gắng hết sức để giảm thiểu tổn thất.
“Dù bộ vật tư của nhà chúng đều ở chỗ A Từ, trong nhà nhiều đồ, họ lấy thì cứ lấy , chỉ cần nhanh chóng tiễn họ , đợi A Từ và A Minh về, sẽ đụng họ.”
Nếu lỡ đám thổ phỉ đó nảy sinh ý đồ với các con thì ?
Những mặt lợi mặt hại trong đó, Thẩm Lương Sơn cũng nhanh chóng hiểu .
Bản ông thì , nhưng chắc chắn thể liên lụy đến các con.
Nghĩ đến con cái, Thẩm Lương Sơn hít một thật sâu, nén cơn tức giận trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, ôn tồn thương lượng với ngoài cửa: “Anh Tôn, xin nhé, nãy… là của chúng , gì từ từ chuyện, các bồi thường thế nào, chúng đều sẵn sàng hợp tác.”
“ , đúng .” Trần Ngọc Lan cũng theo: “Mọi đừng cạy nữa, nhà chúng còn tiếp tục ở đây mà, đều là hàng xóm láng giềng với mà đúng ? Có gì thì cùng bàn bạc, thấy ?”