Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 28: Kinh Bắc có thuốc hạ sốt không?

Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:59:55
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Từ khẽ thở dài.

Mãi đến lúc , cô mới cảm nhận rõ sự sợ hãi trong lòng.

dám tưởng tượng, nếu lúc nãy Tôn và đám xông , đầu tiên là tay g.i.ế.c , thì bây giờ hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Với tính cách của cô ở kiếp , cô sẽ tha bất kỳ kẻ nào, nhưng khi cô thấy bé ở cửa, cuối cùng vẫn nỡ xuống tay quá tuyệt tình.

Ai cũng những quan tâm.

“A Từ, đừng sợ, con đúng .” Trần Ngọc Lan chợt lên tiếng an ủi Thẩm Từ.

Thẩm Từ bất ngờ : “Mẹ, trách con ?”

Không trách cô g.i.ế.c ?

Trần Ngọc Lan lắc đầu : “Mẹ , bây giờ thế giới khác thế giới đây, so với việc g.i.ế.c , càng bất kỳ ai trong hai đứa xảy chuyện.”

May mà A Từ s.ú.n.g trong tay, lỡ s.ú.n.g thì ? Làm gia đình họ thể đối phó với Tôn và nhiều như ?

Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Lan khỏi tự trách: “Lẽ lúc đó chúng nên chia củi cho nhà Phùng Khánh Phân, ngờ ơn thì thôi, còn lợi dụng cớ , đến tận nhà vu khống chúng bỏng con trai bà .”

Về điểm , Thẩm Từ quá ngạc nhiên.

Phùng Khánh Phân và đám ý định gây chuyện thì dù chuyện củi, họ cũng sẽ kiếm chuyện khác để viện cớ.

Thẩm Lương Sơn lên tiếng: “Vậy tiếp theo chúng gì? Phùng Khánh Phân và đám đến gây rối nữa ?”

Thẩm Từ : “Bố, yên tâm , họ dám nữa .”

Nhìn vẻ mặt sợ hãi đến vỡ mật của bọn họ, e rằng bây giờ họ chỉ cách xa nhà cô càng xa càng .

Hơn nữa, gia đình Phùng Khánh Phân đó vốn chịu ngoài thu thập vật tư, một đứa con trai bảo bối nuôi, vật tư ít ỏi trong nhà miệng ăn núi lở*, họ thể cầm cự bao lâu nữa chứ?

*Miệng ăn núi lở: Không lo lụng, chỉ ăn thì của cải chất cao như núi cũng hết.

Thẩm Từ liếc phòng khách nhà , ngập ngừng : “E là chúng thể ở lâu trong khu chung cư Thiên Lan nữa.”

Tiếng s.ú.n.g , chỉ những trong tòa nhà thấy, mà thể cả những ở các tòa nhà khác trong khu chung cư cũng thấy.

Lỡ nảy sinh ý đồ , thèm vũ khí của nhà cô, chuẩn kỹ càng tìm đến thì ?

Thẩm Từ bao giờ tự cao tự đại cho rằng thể đơn độc đối phó với tất cả , thể tránh thì cứ tránh thôi.

Thẩm Minh đề nghị: “Hay là chúng đến căn cứ?”

Ít nhất căn cứ sự giám sát của chính quyền, quản lý nghiêm ngặt hơn, những chuyện cướp bóc tận nhà như thể giảm đáng kể.

Thẩm Từ cũng ý nghĩ , đáp: “Được, nếu thì chúng sẽ ngay ngày mai.”

Bây giờ một đợt bão tuyết mới bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, nếu sớm, để tuyết rơi dày thêm thì rời khỏi đây cũng khó.

Sau đó Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan bắt đầu bận rộn chuẩn bữa tối, còn Thẩm Từ thì lập kế hoạch cho tuyến đường đến căn cứ ngày mai.

Cô đang cầm một tấm bản đồ xem xét kỹ lưỡng, Thẩm Minh đến hỏi: “A Từ, ngày mai căn cứ, chúng nên gọi Sở Hàn ?”

Tay Thẩm Từ cầm bản đồ khựng .

Sở Hàn…

“Anh gọi điện hỏi thử xem , nếu thì chúng chung, còn thì thôi.”

“Được.”

Thẩm Minh cầm điện thoại gọi .

nhanh, Thẩm Minh trở , vẻ mặt chán nản: “Tín hiệu kém quá, gọi .”

Thẩm Từ cầm điện thoại của Thẩm Minh, phát hiện đúng là , nhiệt độ giảm xuống khiến tín hiệu liên lạc chập chờn, y như một ông già hấp hối, thở còn nhiều hơn hít .

gọi điện, cô chỉ thể thử gửi tin nhắn.

Thẩm Từ tìm thấy hộp thoại của Sở Hàn, gửi một tin nhắn: [Sở Hàn, nhà chúng định ngày mai sẽ tới căn cứ ở khu Kim Mậu, cùng ?]

Cùng lúc đó, ở tòa nhà 7, Sở Hàn đang cửa sổ sát đất, mắt màn đêm mênh m.ô.n.g ngoài , lâu hề nhúc nhích.

Một đàn ông trẻ tuổi mặc áo rằn ri , khẽ thở dài, khó khăn lên tiếng: “Đại ca, về Kinh Bắc ?”

Người ở Kinh Bắc giục đến thứ hai , nhưng hình như đại ca còn kế hoạch khác.

Cố Tùng quyết định , bất kể đại ca kế hoạch gì, dù ngoài, cũng về nữa.

Sở Hàn vẫn gì.

Màn đêm từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu , khắc họa bóng lưng thành một đường nét cô độc.

Cuối cùng dường như cũng đưa một quyết định nào đó, , chuẩn cho Cố Tùng quyết định của . lúc , màn hình điện thoại đặt bàn đột nhiên sáng lên.

Sở Hàn tới, cầm lên xem, gửi: Thẩm Minh.

Anh nhanh chóng xong tin nhắn mà Thẩm Minh gửi, mắt ngẩn một chút, quyết định hình thành trong lòng, theo dòng chữ ngắn ngủi mà d.a.o động theo, trong đầu khỏi hiện lên một đôi bàn tay trắng nõn thon dài.

Đôi bàn tay đó bưng một bát sủi cảo nóng hổi, đưa đến mặt , dường như ấm đó vẫn còn lưu mặt .

, ký ức khác ùa về, Sở Hàn nhớ đến ở tiệm thuốc, thấy một đàn ông hung hãn liên tục giẫm lên đôi bàn tay đó, nhưng chủ nhân của đôi bàn tay dùng d.a.o cứa thẳng mắt cá chân.

Hóa đôi bàn tay đó chỉ sự ấm áp, mà còn ẩn chứa sự sắc bén, điều khác hẳn với hình ảnh cô bé năm nào trong ký ức, đầu tóc bụi bặm chạy đến doanh trại ôm chầm lấy , nước mắt giàn giụa nhớ trai.

Lúc Sở Hàn còn đang xuất thần thì một cuộc điện thoại gọi đến.

Nhìn thấy tên gọi đến, lông mày Sở Hàn khẽ nhíu , vội vàng bắt máy: “Sao ? Có tin tức của chú Hạ ?”

Giọng bên điện thoại thở hổn hển: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng gọi cho ! cho , tìm tung tích của ba !”

Sở Hàn nắm chặt điện thoại: “Ông ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-28-kinh-bac-co-thuoc-ha-sot-khong.html.]

Sau khi cúp điện thoại, Sở Hàn đưa quyết định: “Cố Tùng, về Kinh Bắc , còn việc xử lý.”

Ai ngờ Cố Tùng kiên quyết : “Không, về, đại ca gì? Mang cùng , …”

“Cố Tùng.” Sở Hàn ngắt lời của Cố Tùng: “Cậu mà, thích thứ hai.”

Những việc , sẽ tự lo liệu, tuyệt đối khác , nhất là những ở Kinh Bắc.

Thẩm Từ lập kế hoạch cho tuyến đường đến căn cứ ngày mai xong thì cất bản đồ ngăn kéo, nghĩ rằng chắc là Sở Hàn nhận tin nhắn nên mãi trả lời, vì cô cũng để ý nữa, chuẩn lên giường ngủ.

mới dậy, điện thoại sáng lên.

Sở Hàn trả lời: [ việc, đến căn cứ , ngày mai nhớ cẩn thận.]

Thẩm Từ xong tin nhắn thì bất ngờ, mà Sở Hàn tự đến căn cứ .

Chẳng lẽ kiếp , khi gia đình họ mất liên lạc với Sở Hàn, Sở Hàn cũng đến căn cứ thành phố Gia Nam ?

Không đúng, cô từng gặp Sở Hàn trong căn cứ, khi đó trai cô nhập ngũ, trở thành bảo vệ căn cứ, cũng từng thấy cái tên Sở Hàn trong đội ngũ.

Thôi , diễn biến của việc sớm lệch khỏi quỹ đạo của kiếp , thời gian cũng đẩy lên sớm hơn, thể truy cứu thêm nữa.

NHAL

Tạm thời cứ như , lẽ đợi đến căn cứ, gia đình họ và Sở Hàn còn cơ hội gặp .

Thẩm Từ tắt điện thoại, yên tâm ngủ.

vì ban ngày xảy quá nhiều chuyện mà đêm đó Thẩm Từ cứ trằn trọc mãi, mãi đến nửa đêm mới chợp mắt . Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy kiếp .

Trong giấc mơ, cô trở về kiếp , trơ mắt thiên tai lượt cướp của cô, còn bản bất lực thể , nỗi đau thấu tim gan đó, khiến cô đột nhiên giật tỉnh dậy.

Thẩm Từ mở mắt , thấy trời sáng qua khe cửa rèm.

“A Từ tỉnh ? Lại đây, ăn hai cái bánh bao lót con, lát nữa chúng sẽ lên đường đến căn cứ.”

Trần Ngọc Lan vẫn chuẩn bữa sáng như ngày, còn cẩn thận đổ nước nóng bình giữ nhiệt cho , để mang theo uống đường.

Thẩm Từ nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong xuống ăn vội vài miếng bánh bao.

Đang ăn nửa chừng thì bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc… cốc cốc…

Lực gõ cửa nhẹ, thậm chí còn mang theo sự do dự.

Ai ?

Thẩm Minh dậy : Để con xem thử.”

Chẳng lẽ đến gây chuyện nữa ?

Tuy nhiên kịp để Thẩm Minh cất bước, Thẩm Từ dậy: “Để em cho, cứ ăn .”

Thẩm Từ cảm thấy, ngoài cửa chắc đến gây chuyện, dù mới hôm qua cô trấn áp Phùng Khánh Phân và đám , ai lá gan dám đến tận nhà cô gây chuyện nữa .

Còn những khác, Thẩm Từ cũng cảm thấy .

Người trong tòa nhà thể chuyển thì chuyển hết , Thẩm Từ thấy những còn ngoài nào, họ cũng nhắn gì trong nhóm chung, khả năng cao là c.h.ế.t, vì bây giờ trong tòa nhà chỉ còn vài căn nhà đó thôi.

Nghĩ , Thẩm Từ đến bên cửa, ngoài bằng mắt mèo.

Quả nhiên, ngoài dự đoán của cô, đến là một quen, nhưng Phùng Khánh Phân đám , mà là Vương Âm sống ở tầng ba.

Vương Âm gõ nhẹ hai tiếng cửa, rụt tay hai bàn tay đang đeo găng tay dày.

Chỉ là thở thoát liền hóa thành từng làn sương mỏng.

“Chị Vương? Có chuyện gì ?”

Thẩm Từ mở cửa, chỉ cất tiếng hỏi Vương Âm qua lớp cửa chắc chắn.

Không tin Vương Âm, mà là trong thời buổi , lúc nào cũng luôn giữ cảnh giác, đó là quy tắc hàng đầu để sống sót trong tận thế.

Vương Âm cũng trách Thẩm Từ mở cửa, Thẩm Từ chịu hỏi , cô vui , vội vàng : “Cô bé , là thế , cái đó, chồng chị bệnh , chị hỏi thử nhà em t.h.u.ố.c hạ sốt ? À đúng , chị đến xin , chị, chị đồ ăn, chị lấy đồ ăn đổi với em ?

Lời của Vương Âm quả thực ngoài dự liệu của Thẩm Từ.

Thẩm Từ đoán Vương Âm gặp rắc rối nên mới đến cầu cứu, cô cũng chuẩn sẵn sàng để giúp đỡ Vương Âm một chút, dù Vương Âm cũng giúp gia đình họ hai . điều cô ngờ tới là, Vương Âm đề nghị trao đổi chứ xin .

Nhìn gia đình Phùng Khánh Phân đối diện, Thẩm Từ khỏi cảm thán, cũng là con nhưng khác một trời một vực.

Thẩm Từ mở hé một khe cửa nhỏ, khi xác nhận chỉ một Vương Âm ở ngoài cửa, phía giấu thứ gì, lúc cô mới yên tâm mở cửa rộng hơn một chút.

Vương Âm c.ắ.n răng, đưa chiếc túi nhựa màu trắng trong tay cho Thẩm Từ: “Những thứ là đồ ăn nhà chị hiện tại thể lấy , em xem, thể đổi lấy t.h.u.ố.c hạ sốt ở nhà em ? Hôm qua chồng chị ngoài tìm vật tư, về đến nhà thì bệnh , chị, chị cũng hết cách .”

Thẩm Từ nhận chiếc túi nhựa mà Vương Âm đưa, bên trong bánh kem nhỏ, mì ăn liền, và một ít ruốc thịt đóng gói, cộng thêm một chai nước khoáng đông cứng như đá, là một túi to, đầy ắp đồ ăn.

Trong thời buổi hiện tại, dám lấy nhiều đồ ăn như , chỉ cho thấy sự chân thành của Vương Âm, mà còn thể hiện rõ tình cảm sâu đậm cô dành cho chồng.

Là một tình nghĩa.

Thẩm Từ trả chiếc túi nhựa cho Vương Âm.

Vương Âm tưởng Thẩm Từ chê ít, nhận, vội vàng : “Không đủ ? Không , chị, chị thể gom thêm…”

“Không .” Thẩm Từ ngập ngừng hỏi một câu hỏi khác: “Nhà chị tiền mặt ? Có thể dùng tiền mặt để trao đổi với em.”

Tiền mặt?

“Có .”

Vương Âm vui mừng khôn xiết, nhưng khi vui mừng, mặt cô dần lộ vẻ khó xử: “Cô bé , bây giờ vật tư bên ngoài dù tiền cũng mua , em… em chắc là lấy tiền mặt ?”

 

 

Loading...