Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 69: Đồ ăn - Nào nào, chải tóc cho tôi nữa

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:48:24
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đương nhiên, chắc chắn Thẩm Từ sẽ cho Sở Hàn về gian, cô chỉ đành tùy cơ ứng biến, cứ bịa đại một lý do .

đúng lúc Thẩm Từ đang vắt óc suy nghĩ lý do, Sở Hàn còn ngẩn nữa. Anh hỏi gì cả, đưa một chiếc bình giữ nhiệt đang cầm trong tay cho Thẩm Từ.

“Uống một chút cho ấm .”

Thẩm Từ chột , nhưng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô mở bình giữ nhiệt, thấy bên trong đầy ắp sữa đậu nành.

Mùi thơm của sữa đậu nành bay theo nóng khuôn mặt của Thẩm Từ cũng ấm áp.

Trong lúc Thẩm Từ đang uống sữa đậu nành, Sở Hàn tới ngăn kéo, lấy một chiếc máy sấy tóc. Cắm điện xong, đến phía Thẩm Từ, sấy tóc cho Thẩm Từ.

Thẩm Từ thấy tiếng máy sấy tóc, sợ đến mức suýt sặc sữa đậu nành, vội vàng : “Em em tự .”

“Đừng cử động.”

Sở Hàn bắt đầu sấy tóc cho Thẩm Từ.

Không còn cách nào khác, Thẩm Từ đành ngoan ngoãn yên để Sở Hàn sấy tóc cho cô.

Lúc nãy cô cũng tìm máy sấy tóc, nhưng lúc đó Sở Hàn ở đây, cô thể tự tiện lục lọi đồ của khác nên chỉ thể để như .

Thẩm Từ ngại ngùng ghế, cảm nhận từng luồng gió ấm áp và dịu dàng ở gáy thổi cổ và tai cô.

Lại còn những ngón tay thon dài của Sở Hàn lướt qua kẽ tóc cô, thỉnh thoảng chạm cổ và tai, mang đến một cảm giác mát lạnh.

Sở Hàn cái đầu tròn vo của cô, dáng vẻ bất động của cô thì buồn .

“Xong .”

Máy sấy tóc tắt, Sở Hàn cất máy sấy tóc , lúc Thẩm Từ như đại xá mà thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ cô còn thở xong, Sở Hàn cầm một chiếc lược đến.

Từng chiếc răng lược chạm da đầu như đang gãi ngứa.

Thẩm Từ thả lỏng lập tức thẳng lưng.

Bây giờ còn tiếng máy sấy tóc, nếu gì thì ngại, đúng lúc Thẩm Từ một câu hỏi : “Trong căn cứ chỗ nào cắt tóc ?”

Từ lúc tận thế đến giờ, cô cắt tóc nào, tìm một chỗ để xử lý, nếu sẽ phiền.

Sở Hàn : “Có, đợi về đến căn cứ, sẽ đưa em .”

“Được.”

Lúc đó cô đưa cả gia đình , tất cả cùng cắt tóc.

Lúc Thẩm Minh tắm xong .

Anh cũng một bộ quần áo sạch sẽ mà Thẩm Từ lấy cho ở trong gian, lúc thấy Sở Hàn đang chải tóc cho Thẩm Từ, sốc đến mức tại chỗ ngây ba giây

Sở Hàn chải tóc cho khác? Anh gặp ảo giác ?

Khoan , tên thật sự thích em gái chứ?

Nghĩ đến đây, Thẩm Minh cảm thấy chua xót, vội vàng cầm khăn lau tóc, vội vàng tới: “Nào nào, chải tóc cho nữa.”

lúc Sở Hàn chải tóc xong cho Thẩm Từ, buông chiếc lược . Nghe Thẩm Minh , Sở Hàn liếc ném chiếc lược cho .

Thẩm Minh tay chân luống cuống nhận lấy, đó thấy giọng điệu ghét bỏ của Sở Hàn: “Tự chải .”

Chậc, phân biệt đối xử như chứ?

Thẩm Từ sắc trời ngoài cửa sổ, lúc trời bắt đầu tối dần, cây cối trong rừng cũng dần bóng tối bao phủ, chỉ còn lớp tuyết bên tán cây vẫn trắng, gió lạnh thổi qua mà lung lay, tạo thành một cơn mưa tuyết.

Thẩm Từ cầm bình giữ nhiệt, ở trong khoang xe ấm áp, cũng bọc ấm áp, uống sữa đậu nành, ngắm cảnh tuyết bên ngoài, hiếm khi trong lòng cảm thấy yên tâm.

Đồng thời, cô thấy tiếng ồn ào bên ngoài xe.

Sở Hàn mở hé cửa sổ xe, một cơn gió lạnh kèm mùi thơm của cơm gạo bay .

Anh đóng cửa sổ xe : “Trong đội đang nấu cơm tối, hai nghỉ ngơi , xào thêm hai món ăn.”

Thẩm Từ vội hỏi: “Có cần em giúp gì ?”

Sở Hàn đầu , chỉ lưng vẫy tay với Thẩm Từ: “Không cần.”

Nói xong, xuống xe, đóng cửa xe .

Thẩm Minh tiếp tục lau tóc, xuống bên cạnh Thẩm Từ, vô thức : “Tên Sở Hàn vẫn đáng tin phết.”

Ít nhất thể cảm nhận , bình thường em gái của luôn căng thẳng, nhưng mỗi khi ở bên Sở Hàn, tinh thần và thể xác đều thả lỏng nhiều.

Thực cũng cảm giác , nhưng thể Sở Hàn ở đây, chuyện đều sẽ giải quyết.

Thẩm Từ cũng nghĩ nhiều, vô thức gật đầu đồng ý.

Lúc Thẩm Minh nghẹn lời, cảm giác chua xót trong lòng dâng lên.

Anh : “A Từ, em cứ nghỉ ngơi , xem thể giúp việc gì .”

thì em gái cũng là con gái, nên nghỉ ngơi. Còn thì khác, là một tên quê mùa, thể chờ ?

Thẩm Minh nhanh chóng xuống xe.

Thẩm Từ chỉ đành yên tâm đợi ở trong xe.

Đợi đến khi uống hết nửa bình sữa đậu nành, cửa xe mở , Thẩm Minh mang theo lạnh , mỗi tay cầm một bát cơm trắng nóng hổi lên xe.

NHAL

Phía là Sở Hàn và Hạ Long đang bưng thức ăn.

Thẩm Từ vội vàng tới giúp đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-69-do-an-nao-nao-chai-toc-cho-toi-nua.html.]

Mọi bày thức ăn lên một chiếc bàn ăn nhỏ, ba xuống xe lấy thêm đồ ăn.

Cuối cùng cũng lấy đồ ăn xong, bàn ăn nhỏ đầy ắp bốn bát cơm trắng, một đĩa cá hộp nóng, một đĩa dưa muối xào nấm, một đĩa lạp xưởng xào trứng, cuối cùng là một bát canh rau củ khô màu nâu.

Ba món mặn một món canh, mùi thơm bay khắp nơi, tất cả đều đựng trong bát đũa dùng một .

Thẩm Từ thèm đến mức nuốt nước miếng, lúc mới cảm nhận , nấu ăn là một kỹ năng hạnh phúc đến nhường nào.

Giống như cô nấu ăn, ngoài chỉ thể ăn lương khô lót bụng. Chỉ khi ở nhà hoặc gặp Sở Hàn, cô mới cơm canh nóng hổi để ăn.

Hạnh phúc quá.

Mọi quây quần bên bàn ăn, chuẩn đ.á.n.h chén.

Thẩm Từ ăn một miếng cơm trắng, gắp thêm một ít lạp xưởng xào trứng, trứng mềm và lạp xưởng thơm thoang thoảng kết hợp với , ngon đến mức cô nuốt hết bụng.

Nói thật thì gà vịt trong gian của cô sắp đẻ trứng .

Hạ Long liên tục ăn mấy miếng cơm lớn, đó mới bớt chút thời gian với Thẩm Từ: “ là nhờ phúc của cô em họ Thẩm. Nếu hai tới, còn lâu Sở Hàn mới thèm xuống bếp, chúng cũng phúc mà ăn.”

Hạ Long còn dứt lời, Sở Hàn đá một cái bụng : “Ăn nhịn?”

“Ăn, haha.”

Hạ Long nhận thua, vội vàng im lặng, nhưng trong mắt đầy ý , lúc thì Sở Hàn, lúc Thẩm Từ.

Thẩm Từ coi như lời trêu chọc của Hạ Long, chỉ cắm đầu ăn cơm.

Ăn xong, Thẩm Từ uống một bát canh.

Sở Hàn giới thiệu: “Rau củ để nấu canh đều đào ở trong rừng đó, cô nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Vậy Thẩm Từ khách sáo nữa. Cô nếm một ngụm, trong nước canh thoang thoảng chút mùi cây cỏ, nhưng mùi vị tươi ngon che lấp, khử mùi đất, còn chút vị ngọt.

Thẩm Từ uống đến mức mắt híp , khen: “Ngon lắm.”

Tay nghề nấu nước của Sở Hàn đúng là tầm thường, ngay cả nguyên liệu đào tại chỗ cũng thể xử lý ngon.

Nếu thể thường xuyên ăn cơm nấu thì quá, mỗi ngày đều sẽ hạnh phúc.

Thẩm Tự giật vì suy nghĩ , chột mà cúi đầu.

Đợi ăn uống no đủ, tất cả các đĩa bàn đều trống rỗng.

Ba đàn ông Sở Hàn, Thẩm Minh và Hạ Long bắt đầu dọn dẹp bàn, mang bát đũa dùng một ngoài vứt.

Thẩm Từ cũng giúp, nhưng đủ , cô chỉ đành yên tâm nghỉ ngơi.

Cuộc sống ăn hại như thế cũng thật thoải mái.

Cô bọc trong chiếc áo khoác lông xù, ghế sô pha, hai chân đung đưa.

Sở Hàn , đúng lúc thấy Thẩm Từ đang thoải mái thư giãn.

Thẩm Từ thoải mái nữa, thẳng .

Trong mắt Sở Hàn ánh lên một nụ , với Thẩm Từ: “Cứ coi đây là nhà .”

Thẩm Từ đỏ mặt gật đầu, đó bắt đầu chuyện nghiêm túc với Sở Hàn: “Các đến đây để cứu giáo sư Hạ đúng ?”

Ban đầu Thẩm Từ “Hạ Hoài Tiến”, nhưng nếu gọi thẳng tên thì lễ phép chút nào, nhưng gọi “chú Hạ” như Sở Hàn thì quá kỳ lạ. Nghĩ đến lý lịch của Hạ Hoài Tiến, chỉ là nhà thực vật học nổi tiếng mà còn từng giữ chức giáo sư ở một trường đại học, bèn gọi đối phương là “giáo sư Hạ”.

Sở Hàn gật đầu: “Thực cơn tận thế dấu hiệu. Trước tận thế, chú Hạ phát hiện một thực vật cạn vấn đề, nhưng lúc đó ai nghĩ đó là điềm báo của tận thế.”

“Sau đó thì ?” Thẩm Từ hỏi.

Sở Hàn : “Sau khi tận thế đến, tất cả các loại cây trồng đều thể sống sót trong thời tiết lạnh giá . Chú Hạ bắt đầu nghiên cứu về vấn đề , cố gắng nghiên cứu hạt giống thể thích nghi với thời tiết khắc nghiệt.”

Thẩm Từ thẳng , giọng kinh ngạc: “Ông nghiên cứu thành công ?”

Nếu nghiên cứu thành công, ông sẽ giá trị, lúc cũng sẽ đám Laith khống chế mà xử lý ông ngay từ đầu.

Sở Hàn gật đầu, ngưỡng mộ sự thông minh của Thẩm Từ: “ , để nghiên cứu hạt giống, ông tự chạy tới thành phố Giang An để tìm một loại vật chất, cuối cùng nghiên cứu một lô hạt giống thể thích nghi với thời tiết cực lạnh, nhưng… đám Laith phát hiện và khống chế.”

căn cứ tay cứu Hạ Hoài Tiến là vì lô hạt giống trong tay ông .

E rằng trong tất cả , chỉ Sở Hàn và Hạ Long là vì bất kỳ mục đích nào, chỉ cứu mạng Hạ Hoài Tiến.

Lúc , Thẩm Minh và Hạ Long vứt xong đống bát đũa dùng một , hai , đối diện Thẩm Từ và Sở Hàn.

Sắc mặt của đều nặng nề.

Thẩm Từ nghĩ, tình hình , lẽ lúc nãy Hạ Long kể sơ qua cho trai cô .

“Vậy tiếp theo các định gì?”

Sở Hàn cũng giấu cô: “Tin tức mới nhất mà bọn nhận là chú Hạ ốm , nếu giải cứu kịp thời…”

Nói đến đây, Hạ Long ở phía đối diện nghiến chặt răng, bàn tay đặt đầu gối siết chặt thành nắm đấm: “Cái đám khốn nạn đó, vì hỏi thông tin ba giấu hạt giống ở dùng đủ cách tra tấn ống .”

Trong tình huống đó, dù con khỏe đến mấy cũng thể chịu nổi, mặc dù Sở Hàn và Hạ Long thêm, nhưng Thẩm Từ thể đoán , nếu giải cứu kịp thời, e rằng Hạ Hoài Tiến sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Thẩm Minh ngẩng đầu, vẻ mặt hiếm hoi trở nên nghiêm túc: “Nếu các định tấn công thì cho tham gia với.”

Bất kể là vì cứu Hạ Hoài Tiến vì giúp đồng đội của , thể ngơ .

Trong lòng Thẩm Từ thầm tán thưởng trai.

Bình thường trai cô luôn bâng quơ, nhưng khi thật sự gặp chuyện thì vẫn trách nhiệm.

Sở Hàn : “Đợi thêm một chút, xem thể tìm con trai của Laith . Tốt nhất là nhanh chóng tìm , như chúng mới con bài để đối phó với đối phương, thể đảm bảo tính mạng cho chú Hạ ở mức tối đa.”

Nếu tấn công hết mức, lỡ như đối phương ch.ó cùng rứt giậu, tay g.i.ế.c , đó là điều thể chấp nhận nhất.

 

 

Loading...