Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 76: Liếm giày - Liếm sạch giày cho tao
Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:48:36
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà nội Sanh Sanh mà động lòng.
Tiếp theo, Thẩm Minh giới thiệu chi tiết cho bà về tình hình căn cứ, chẳng hạn như mỗi khu dân cư sẽ tương ứng với những vật tư khác . Hơn nữa, căn cứ nghiêm cấm đ.á.n.h , sẽ ai dám đến cướp giật, đảm bảo an tuyệt đối.
Nghe thấy hai chữ “an ”, bà nội Sanh Sanh còn do dự nữa, lập tức : “Được, và Sanh Sanh sẽ cùng hai .”
Lý do họ ở trong chiếc xe buýt cầu là để ngăn những sống sót khác phát hiện và đến cướp đồ ăn của họ, mục đích chính là để đảm bảo an .
Nếu căn cứ, mỗi ngày cần lo lắng sợ hãi nữa, mỗi tháng đóng một ít vật tư cũng chẳng . Bà vẫn còn sức lực, nhất định thể tìm việc để .
Đã , Thẩm Từ cũng trì hoãn nữa. Cô giúp bà nội Sanh Sanh và Sanh Sanh dọn đồ lên xe, đó chở họ rời khỏi gầm cầu, về hướng thành phố Gia Nam.
Trên đường trở về, họ theo đường cao tốc. Thẩm Từ phát hiện tuyết đường cao tốc còn dày như lúc đến nữa, thêm nhiều vết lốp xe. Lái xe cũng dễ hơn một chút.
Cô nhớ theo quỹ đạo của kiếp , nhiệt độ sẽ từ từ ấm lên Tết. Lớp tuyết tích tụ mặt đất sẽ tan chảy. Hệ thống thoát nước của thành phố thể hoạt động kịp, dẫn đến khắp nơi đều ngập nước, biến thành sông.
Thảm họa châu chấu cũng từ đó mà đến.
Thẩm Từ vội vàng xem ngày tháng, phát hiện mấy ngày nay quá bận rộn, đến cả việc giao thừa qua lúc nào cô cũng .
Đã là Tết .
Phải nhanh chóng trở về căn cứ.
NHAL
Ngoài , Thẩm Từ còn phát hiện những con gà con và vịt con trong gian đẻ trứng một lúc cô .
Đây là một tin , ít nhất hiện tại gia đình họ thiếu vật tư nữa. Khi trở về căn cứ, chỉ cần bắt đầu tích trữ tài nguyên từ băng tuyết để đối phó với những ngày nhiệt độ cực cao .
Sẽ theo con đường cũ của kiếp nữa.
Thẩm Từ vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai. Trong khi đó, tại căn cứ, Khâu Chí Tài trở về nổi trận lôi đình.
“Mẹ kiếp, ông đây nhất định lột da cặp em đó!!”
Khâu Chí Tài sấp ghế sô pha, khắp quấn đầy băng gạc.
Chu Hướng Nguyên quỳ chân Khâu Chí Tài, giúp bôi thuốc.
Anh kiểm soát lực tay, vô tình chạm vết thương của Khâu Chí Tài, khiến Khâu Chí Tài đau đớn nhăn mặt, giáng một cái tát mặt Chu Hướng Nguyên.
“Thằng khốn, mày tao đau c.h.ế.t ?!”
Mặt Chu Hướng Nguyên đ.á.n.h lệch sang một bên, vết đỏ dần hiện rõ.
Nếu là bình thường, lúc Chu Hướng Nguyên bắt đầu xu nịnh, nịnh bợ Khâu Chí Tài . , Chu Hướng Nguyên một lời nào.
Điều khiến Khâu Chí Tài càng tức giận hơn: “Mày cút ngoài cho tao!”
Vừa dứt lời, Chu Hướng Nguyên dậy và bỏ thật.
Sau khi Chu Hướng Nguyên , những tên đàn em khác thường đến nịnh hót cũng biến mất tăm.
Cả căn biệt thự như nhà trống. Khâu Chí Tài thậm chí cảm giác bỏ rơi.
Anh tức giận đến mức vết thương càng đau hơn, thầm rủa bọn khốn nạn , chỉ vì thương mà dám tỏ thái độ với .
Đợi khi vết thương lành, nhất định dạy cho bọn khốn một bài học, để chúng chúng đang sống nhờ ai.
Rất nhanh, trời bên ngoài dần tối.
Khâu Chí Tài sấp ghế sô pha. Ngoài nỗi đau từ những vết thương, bụng cũng bắt đầu đói meo. Anh mới nhận ăn gì kể từ bát cháo trắng buổi sáng, thậm chí còn uống một ngụm nước nào.
Bọn chăm sóc kiểu gì ?!
“Người ? C.h.ế.t hết ?!”
Khâu Chí Tài hét lên giữa căn phòng trống rải.
Hét một hồi, cổ họng gần như khản đặc, cuối cùng mới thấy tiếng bước chân từ cầu thang.
Có lên lầu.
Khâu Chí Tài tức đến bốc hỏa, nhưng hiện tại thương, nhiều việc vẫn cần nhờ cậy bọn đàn em, nên dám c.h.ử.i quá nặng. Chỉ lạnh lùng về phía cửa, xem ai là đến.
Người đó bưng một bát gì đó, xuất hiện ở cửa phòng, .
Là Chu Hướng Nguyên.
Mặc dù Chu Hướng Nguyên chăm sóc , nhưng so với những khác ngay cả một bóng cũng thấy, Chu Hướng Nguyên vẫn còn mang đồ đến cho ăn, coi như là khá .
Khâu Chí Tài đành nén cơn giận trong lòng: “Còn mau mang qua đây!”
Nghe , Chu Hướng Nguyên vẫn gì, bước đến bên Khâu Chí Tài đang sấp ghế sô pha.
“Đại ca, đến giờ ăn .” Giọng Chu Hướng Nguyên lạnh lùng, giống như một cỗ máy vô cảm.
Khâu Chí Tài xong, cơn giận nén xuống bùng lên: “Thằng khốn, bảo mày đút cơm cho tao mà mày còn thấy ấm ức ?! Trưng cái bộ mặt c.h.ế.t chóc cho ai xem hả?!”
Ai ngờ, lời của Khâu Chí Tài còn dứt, Chu Hướng Nguyên bên cạnh bỗng nhiên giơ tay bưng bát lên. Cổ tay xoay một cái, miệng bát nghiêng, bộ cháo loãng bên trong đổ xuống, trút thẳng lên đầu và mặt Khâu Chí Tài.
“A! A a!!”
Cháo nóng tiếp xúc với da, Khâu Chí Tài bỏng, kêu la t.h.ả.m thiết, giãy giụa trèo lên từ ghế sô pha.
“Tao g.i.ế.c mày!!”
Khâu Chí Tài tức giận đến điên cuồng, thể ngờ Chu Hướng Nguyên dám đối xử với như .
Sao dám?!
Nhìn Khâu Chí Tài lảo đảo lao đến như một đứa trẻ, hét toáng lên đòi g.i.ế.c , Chu Hướng Nguyên chỉ nghiêng sang một bên, né tránh một bước. Khâu Chí Tài mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Cú ngã khiến những vết thương băng bó của Khâu Chí Tài rách toạc, m.á.u tươi thấm băng gạc.
Khâu Chí Tài đau đến mất hết sức lực, bò dậy, nhưng hoảng sợ phát hiện ngay cả việc nhỏ cũng .
“Mau, mau đỡ tao dậy…”
Khâu Chí Tài còn dám dùng thái độ như đối xử với Chu Hướng Nguyên nữa?
Anh vốn quen thói kiêu ngạo, giờ đây cuối cùng nhận một điều. Khi gặp hoạn nạn, điều cần nhất là lấy lòng bên cạnh. Mọi sự sỉ nhục, tức giận đều nhịn xuống, nhịn đến khi vết thương lành mới cơ hội trả thù!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-76-liem-giay-liem-sach-giay-cho-tao.html.]
Thật đáng tiếc, sự giác ngộ của quá muộn.
Chu Hướng Nguyên hề lay động, tiến lên hai bước, giơ tay bóp cổ họng Khâu Chí Tài: “Đại ca, lòng mang cháo đến cho , ăn chứ?”
“Mày… mày…”
“Đại ca, ăn thì thôi, tại hất đổ nó? Anh lãng phí lương thực là sẽ trời phạt ?”
Khâu Chí Tài Chu Hướng Nguyên bóp cổ đến mức mặt đỏ tía tai, gì đó, nhưng cổ họng thể phát một âm thanh chỉnh nào.
Chu Hướng Nguyên dường như cũng sợ bóp c.h.ế.t Khâu Chí Tài, dùng sức hất tay, đẩy Khâu Chí Tài .
Khâu Chí Tài cảm thấy như một vòng từ cõi c.h.ế.t trở về. Anh ôm lấy cổ, thở hổn hển, cổ họng phát tiếng “khò khè” như một chiếc quạt rách.
Một lúc lâu mới hồn. Tay run rẩy chỉ Chu Hướng Nguyên, giọng khàn khàn: “Mày, thằng khốn, tao…”
“Đại ca vẫn còn sức mắng ?”
Chu Hướng Nguyên híp mắt, gần Khâu Chí Tài, giơ tay .
Nhìn thấy bàn tay đó, Khâu Chí Tài sợ hãi run rẩy, vội vàng la lớn: “Không , tao, tao sai .”
Chu Hướng Nguyên dừng tay, thu tay về, càng vui vẻ hơn.
“Đại ca, cũng lúc sai ? Nào, để xem, sai ở ?”
Trên mặt Chu Hướng Nguyên tuy đang , nhưng giọng lạnh lẽo thấu xương, khiến Khâu Chí Tài rợn tóc gáy.
Khâu Chí Tài lúc mới nhận , dường như bao giờ thực sự hiểu Chu Hướng Nguyên.
Chu Hướng Nguyên vốn dĩ là một con sói đội lốt cừu!
“Chu Hướng Nguyên!”
Khâu Chí Tài nghiến chặt hàm răng , hận thể xé xác Chu Hướng Nguyên !
khi nhận cảnh hiện tại của , vội vàng đổi giọng điệu: “Không, , Nguyên, đây là tao , là đầu óc tao tỉnh táo, nên đắc tội với mày. Đợi vết thương của tao lành , tao, tao sẽ xin căn cứ cho mày đội trưởng, ?”
Khâu Chí Tài Chu Hướng Nguyên bằng ánh mắt cầu xin.
Chu Hướng Nguyên sự tàn độc ẩn giấu trong mắt Khâu Chí Tài?
Chỉ sợ đợi lành vết thương, điều chờ đợi sẽ là sự hành hạ vô tận.
Chu Hướng Nguyên thấu nhưng . Hắn lấy một con d.a.o mang theo bên , dùng mặt d.a.o lạnh buốt nhẹ nhàng lướt qua mặt Khâu Chí Tài.
Toàn Khâu Chí Tài run rẩy.
Chu Hướng Nguyên : “Được thôi, l.i.ế.m sạch giày của , sẽ tha cho .”
Cái gì? Liếm giày?!
Khâu Chí Tài cảm thấy m.á.u dồn lên não, suýt ngất .
Để l.i.ế.m giày cho Chu Hướng Nguyên?!
sự sống còn, Khâu Chí Tài lựa chọn nào khác ?
Anh cứng cổ cúi đầu xuống, đôi giày mặt.
Đôi giày đó dính đầy bụi bẩn, cát bùn, và một thứ gì đó màu đen đông , trông như nước mũi.
Ọe!
Khâu Chí Tài cố gắng nhịn cơn buồn nôn, ghé đầu xuống, ép thè lưỡi .
Tuy nhiên, ngay khi lưỡi sắp chạm chiếc giày của Chu Hướng Nguyên, Chu Hướng Nguyên đột nhiên lùi một bước.
Khâu Chí Tài nắm chặt tay, bò bằng hai tay về phía .
cứ khi đến gần chiếc giày của Chu Hướng Nguyên, Chu Hướng Nguyên lùi .
Sau vài như , Khâu Chí Tài cảm thấy như một con ch.ó đang Chu Hướng Nguyên trêu đùa!
Anh bò nữa, ngẩng đầu lên, còn che giấu sự thù hận trong mắt: “Chu Hướng Nguyên, đợi vết thương ông lành , ông đây thề sẽ cho mày c.h.ế.t!”
“C.h.ế.t?” Chu Hướng Nguyên , đến túm lấy tóc Khâu Chí Tài: “Anh nghĩ sống đến lúc đó ?”
Cái gì?
Khâu Chí Tài ngây : “Mày, mày dám?!”
“G.i.ế.c thôi mà, gì mà dám?”
Khâu Chí Tài vẫn thể tin nổi: “Căn cứ cấm…”
Phập…
Lời của Khâu Chí Tài hết, chỉ cảm thấy n.g.ự.c lạnh , một cơn đau dữ dội ập đến.
Anh cúi đầu xuống, thấy hơn một nửa con d.a.o cắm n.g.ự.c .
Khâu Chí Tài kinh hoàng, run rẩy dữ dội, ngước Chu Hướng Nguyên với vẻ thể tin .
Trên mặt Chu Hướng Nguyên hề sợ hãi chút nào: “Căn cứ cấm đ.á.n.h , cấm g.i.ế.c . … đại ca, c.h.ế.t vì thương quá nặng, liên quan gì đến ?”
“Mày… mày…”
Khâu Chí Tài lòng đầy uất hận, ôm trọn sự hận thù. Cuối cùng, vẫn thể chống cự , đôi mắt mở to dần mất sự sống.
Chu Hướng Nguyên đá Khâu Chí Tài , tìm một ít đá lạnh để chườm lên vết thương mới của , đó đỡ Khâu Chí Tài sấp ghế sô pha, dọn dẹp sạch sẽ vết m.á.u sàn.
Làm xong tất cả, mới rời khỏi phòng Khâu Chí Tài.
Bên ngoài, cả căn biệt thự trống rỗng, chỉ “thằng tóc đỏ” là đầu tiên lên đón Chu Hướng Nguyên: “Đại ca, thế nào ? Xử lý sạch sẽ ?”
Chu Hướng Nguyên liếc “thằng tóc đỏ”, trả lời mà hỏi : “Những khác ?”
“Thằng tóc đỏ” hì hì: “Đại ca yên tâm, bọn đó em dụ hết .”