Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 77: Về nhà - Kiếm được kha khá thứ hay ho đúng không?

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:48:37
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Thẩm Từ trở về căn cứ thì trời tối.

Sau khi tạm biệt bà nội Sanh Sanh và Sanh Sanh, Thẩm Từ nôn nóng về khu dân cư, gõ cửa nhà .

Bên trong, giọng cẩn trọng của Thẩm Lương Sơn vang lên: “Ai đấy?”

Thẩm Từ vội lên tiếng: “Ba, là bọn con.”

Rất nhanh, Thẩm Từ thấy tiếng bước chân vội vã, đó cửa nhà lập tức mở .

Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan xuất hiện cánh cửa. Nhìn thấy cả hai em Thẩm Từ và Thẩm Minh đều bình an trở về, họ vui mừng đến mức nên lời, liên tục gọi cả hai nhà: “Mau , mau .”

Thẩm Từ ba kéo nhà.

Hương vị quen thuộc của gia đình bao bọc lấy Thẩm Từ, chỉ đến lúc cô mới thả lỏng.

Sau đó, cô ngửi thấy một mùi thức ăn quen thuộc, thấy ba cô đang chuẩn bữa tối.

Thẩm Lương Sơn xào nấu, còn Trần Ngọc Lan giúp Thẩm Từ và Thẩm Minh cởi áo khoác, đặt ba lô xuống, kéo họ trong phòng, lò sưởi để sưởi ấm.

Thẩm Từ qua vật tư trong nhà, thấy thực phẩm cô để khi vẫn ăn hết.

Vừa hơ sưởi ấm, cô cảm thán: “Ở nhà vẫn là nhất, ấm áp thật.”

Không chỉ Thẩm Từ, ngay cả Thẩm Minh cũng gật đầu liên tục, hai tay xoa .

Trần Ngọc Lan thấy vẻ mặt của họ, rõ ràng là chịu ít vất vả khi ngoài, bà xót xa: “Lần ngoài chắc cóng lắm ? Mẹ rót nước nóng cho hai đứa.”

Trần Ngọc Lan cầm lấy bình giữ nhiệt của Thẩm Từ và Thẩm Minh, rót nước nóng.

Thẩm Từ bóng lưng bận rộn của ba , cảm nhận việc bên cạnh là một điều hạnh phúc đến nhường nào.

Trần Ngọc Lan mang nước nóng đến, lo lắng hỏi: “A Từ, chuyến thuận lợi ? Có thương ?”

“Mẹ yên tâm, bọn con ai thương cả.” Thẩm Từ chỉ báo tin vui chứ báo tin buồn: “Ngược , bọn con một lô gỗ long não lớn, thể đảm bảo sự an của gia đình chúng .”

Lúc Trần Ngọc Lan mới yên lòng, dặn dò: “Vậy thì, hai đứa cứ ở yên trong căn cứ nhé, đừng ngoài nữa. Hai đứa mà , và ba con ở nhà lúc nào cũng lo lắng yên.”

Thẩm Từ hiểu chứ?

Cô quyết định: “Ba, , chuyến của con và thu hoạch nhiều. Bây giờ gia đình chúng thiếu thốn vật tư gì cả. Sau thực sự cần ngoài nữa.”

Trần Ngọc Lan vui, Thẩm Lương Sơn đang nấu ăn bên cũng mỉm .

Không gì vững tâm hơn việc cả gia đình ở bên .

Tuy nhiên, Thẩm Từ tiếp: “Mặc dù chúng cần ngoài nữa, nhưng vẫn còn một việc chúng nhất định .”

Thẩm Minh hỏi: “Việc gì ?”

Trần Ngọc Lan và Thẩm Lương Sơn cũng đều về phía Thẩm Từ.

Thẩm Từ : “Chúng thu thập hết tuyết bên ngoài.”

Trước đó cô thu thập một lô hộp nhựa đựng đồ lớn trong nhà máy nhựa, cũng mấy trăm chiếc xếp chồng lên . Nếu tất cả đều lấp đầy tuyết, những ngày nhiệt độ cực cao sẽ dễ thở hơn nhiều.

Nghĩ đến đó, Thẩm Từ nôn nóng.

Trần Ngọc Lan liên tục gật đầu: “Được, chúng cùng thu thập.”

Ngay cả khi mỗi ngày chỉ dành thời gian thu thập vài thùng, tích tiểu thành đại cũng sẽ tác dụng.

Thẩm Minh sờ cằm suy nghĩ: “Nếu , chúng ngoài căn cứ để thu thập. Thứ nhất là vì tuyết trong căn cứ dọn sạch gần hết. Thứ hai là để tránh khiến khác nghi ngờ.”

Thẩm Từ cũng nghĩ như : “Ba, , việc thu thập tuyết cứ giao cho bọn con là . Ba cứ tiếp tục ở tòa nhà y tế .”

Nếu cả nhà cùng thu thập thì quá nổi bật.

Nếu như , Trần Ngọc Lan cũng gì nữa, dù bà cũng theo sự sắp xếp của con gái.

nhắc đến việc , Trần Ngọc Lan nhớ một chuyện. Bà lấy một chiếc hộp nhỏ, nhét tay Thẩm Từ.

Thẩm Từ mở xem, trong hộp một chồng điểm thưởng.

Trần Ngọc Lan : “Đây là điểm thưởng mà ba kiếm trong thời gian . Sau , gia đình chúng cứ dùng điểm thưởng để trả tiền thuê nhà, còn vật tư thì giữ vẫn hơn.”

nữa, dùng vật tư để trả tiền thuê nhà, Trần Ngọc Lan vẫn thấy tiếc.

May mắn là việc ở tòa nhà y tế, điểm thưởng thanh toán ngay. Thẩm Từ để cho họ ít vật tư, họ cần dùng đến điểm thưởng nên tích cóp kha khá.

Thẩm Từ vui vẻ nhận lấy: “Vâng, cũng sắp đến lúc trả tiền thuê nhà , con sẽ cầm lấy.”

Cô cất điểm thưởng gian.

NHAL

“Nào, cơm chín , đến ăn cơm thôi!” Thẩm Lương Sơn xào xong món cuối cùng, gọi .

Nghe thấy gọi ăn cơm, bụng Thẩm Từ réo lên. Cô vội vàng xoa tay rời khỏi lò sưởi, giúp bày đồ ăn bàn ăn xuống ăn.

Bữa tối nay, Thẩm Lương Sơn nấu vài món ăn thường ngày, ba món mặn và một món canh. Thẩm Từ thể chờ đợi nữa.

đúng lúc cô chuẩn ăn, cửa nhà đột nhiên gõ mạnh “cộc cộc cộc”.

Tiếng gõ to và dồn dập, thể gõ đang vội vã.

Thẩm Từ và cả nhà , đại khái đoán đến là ai. Cô hỏi: “Ba, , trong thời gian bọn con ở căn cứ, nhà Thạch Thu Thủy đến tìm gây rắc rối cho ba ?”

Thẩm Lương Sơn đặt đũa xuống, thở dài: “Sao chứ? Mấy ngày đầu, ngày nào cũng đến gõ cửa, lúc thì mượn đồ, lúc thì xin ăn. con yên tâm, ba sẽ ngốc nghếch mắc bẫy của họ .”

Trần Ngọc Lan cũng : “ , nếu gia đình gặp khó khăn, cũng chắc họ đến giúp. Loại họ hàng như , đoạn tuyệt thì cứ đoạn tuyệt thôi, gia đình cần dựa họ.”

Thẩm Từ ngờ ba dứt khoát như , cô càng lo lắng. Cô dậy phòng khách.

Nhìn qua lỗ nhỏ cửa, Thẩm Từ thấy đến quả nhiên là vợ chồng Thạch Thu Thủy và Trần Quốc Khâm.

Thẩm Từ lặng lẽ lấy một con d.a.o găm từ gian, tay cầm con d.a.o giấu lưng, tay mở cửa nhà.

Thạch Thu Thủy thấy gõ cửa mãi cuối cùng cũng mở, bà nhướng mày, trừng mắt: “Tao Thẩm Từ, dù tao cũng là mợ của mày, tao gõ cửa lâu như mày mới mở. Mày ý gì? Cố tình ?”

, cố tình đấy.” Thẩm Từ một câu khiến sắp tức c.h.ế.t.

Câu khiến Thạch Thu Thủy tức điên.

Thạch Thu Thủy định nổi cơn tam bành, nhưng Trần Quốc Khâm bên cạnh ngăn .

Trần Quốc Khâm mặt đen , giọng điệu khó chịu: “Mày về , thế Phó Song Song ? Sao nó về?”

Nhắc đến Phó Song Song, lòng Thẩm Từ thoáng qua một tia khó chịu.

Phó Song Song và Khâu Chí Tài cùng , nhưng đó chỉ Khâu Chí Tài đuổi theo họ. Vậy lẽ Phó Song Song Khâu Chí Tài để bên cạnh Sở Hàn.

Thẩm Từ lo Sở Hàn sẽ chuyện gì với Phó Song Song, cô chỉ lo Phó Song Song gây rắc rối cho Sở Hàn thôi.

Tuy nhiên, so với Khâu Chí Tài, rắc rối mà Phó Song Song thể gây chắc chắn sẽ nhỏ hơn nhiều.

Thẩm Từ nén nỗi lo lắng trong lòng, lạnh nhạt : “Không .”

Nói xong, Thẩm Từ định đóng cửa .

Thạch Thu Thủy chịu buông tha: “Này, mày thể ?”

Thẩm Từ : “Sao ?”

ngoài nhiệm vụ, ở nhà trong một thời gian dài, sớm muộn gì nhà Thạch Thu Thủy cũng sẽ phát hiện, điều gì lạ. việc cô tình cờ gặp Sở Hàn đường là ngoài ý , nhà Thạch Thu Thủy thể chuyện , càng thể gặp Phó Song Song.

Thẩm Từ cần thiết giải thích với họ, cô hỏi một cách chính đáng.

Lúc , khí thế của Thạch Thu Thủy quả nhiên yếu . Thực cũng đến để hỏi tung tích của Phó Song Song.

hít hít mũi, mắt liên tục liếc phòng khách phía lưng Thẩm Từ.

“Chuyến ngoài, kiếm kha khá thứ ho đúng ?”

Ánh mắt Thạch Thu Thủy lộ vẻ tinh ranh.

Thẩm Từ lười để ý đến bà , đóng “rầm” cửa.

Ngoài cửa vang lên tiếng Thạch Thu Thủy c.h.ử.i rủa, đang tức giận.

Thẩm Từ chẳng thèm bận tâm đến bà .

Theo quỹ đạo của kiếp , nhiệt độ sẽ dần tăng lên Tết. Đến khi khắp nơi trong thành phố đều ngập nước, trong nước sẽ nhiều đỉa. Khi đó, chỉ gỗ long não mới thể bảo vệ bản .

Trần Quốc Khâm và Thạch Thu Thủy sống sót qua t.h.ả.m họa đỉa còn chắc. Thẩm Từ cần thiết so đo với họ.

Sau khi đuổi nhà Thạch Thu Thủy , Thẩm Từ trong tiếp tục ăn cơm.

Khi ăn uống no say, cô cũng bắt đầu buồn ngủ.

Nói thì chuyến cũng một lợi ích lớn đối với cô, đó là chữa khỏi chứng mất ngủ. cũng thể là do bây giờ thu thập những vật tư cần thiết, cảm giác an trong lòng tăng lên nên còn căng thẳng như nữa.

Thẩm Từ chui chăn, xuống là ngủ ngay.

Lần cô ngủ ngon giấc. Đã lâu tận hưởng cảm giác thoải mái khi giường.

Khi tỉnh dậy, Thẩm Từ bên cạnh, Trần Ngọc Lan vẫn đang ngủ. Cả Thẩm Lương Sơn và Thẩm Minh cũng đang say giấc.

Thẩm Từ ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối.

Cô tỉnh dậy khó ngủ , nghĩ rằng thể tranh thủ dọn dẹp gian của . Cô nhẹ nhàng dậy, phòng khách, cất hết cả túi tiền đựng trong túi da rắn lớn mà cô nhận từ bà nội Sanh Sanh gian.

Cất xong, Thẩm Từ run rẩy về phòng, lò sưởi, tiện tay cho thêm một khúc củi để phòng ấm hơn, đó bắt đầu dọn dẹp gian.

Sau khi “ăn” một túi tiền trong túi da rắn lớn, diện tích gian mở rộng.

Thẩm Từ ngạc nhiên quanh gian, phát hiện diện tích đạt đến sáu trăm mét vuông, một dải đất màu nâu dài xuất hiện ở một góc phía .

Thẩm Từ kỹ, suýt nữa thì vui mừng hét lên. Cô ngờ dải đất màu nâu đó là đất trồng trọt, rộng đến một trăm mét vuông!

Một trăm mét vuông đất, nếu trồng lương thực thì…

Thẩm Từ càng nghĩ càng phấn khích. Sau khi gian mở rộng còn thể tiến hóa chức năng như . Vậy , diện tích đất tiếp tục tăng lên ?

Nếu , gia đình họ sẽ còn thiếu lương thực nữa! Cả đời no đủ!

Đợi trời sáng, Thẩm Từ nôn nóng kể tin tức cho cả nhà.

Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan xong cũng phấn khích như Thẩm Từ. đó, một vấn đề mới nảy sinh.

Trần Ngọc Lan lo lắng: “Có đất thôi, hạt giống thì ?”

Không hạt giống thì trồng lương thực?

Nếu bây giờ ngoài tìm hạt giống cũng quá muộn. Tận thế cực lạnh bùng phát lâu như , hạt giống lương thực cóng hết , mà tìm hạt giống thể nảy mầm nữa?

Thẩm Minh đột nhiên nghĩ đến một : “Tìm Sở Hàn!”

Thẩm Lương Sơn nghi hoặc: “Tiểu Hàn?”

Thẩm Minh vui vẻ : “Không tên Sở Hàn đó vận chuyển hạt giống mà giáo sư Hạ để ? Đợi vận chuyển về căn cứ, chúng sẽ tìm cách lấy một ít về.”

Chuong 78: Làm khó - Em luôn ở bên cạnh đội trưởng Sở mà

Cách mà Thẩm Minh cũng là một cách , chỉ là khi lô hạt giống đó, căn cứ sẵn lòng bán một ít .

, Thẩm Từ ghi nhớ chuyện trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-77-ve-nha-kiem-duoc-kha-kha-thu-hay-ho-dung-khong.html.]

Tiếp theo, mỗi ngày Thẩm Từ đều cùng Thẩm Minh dạo quanh khu vực ngoại ô căn cứ, tìm những nơi vắng vẻ, tránh tai mắt khác để thu thập tuyết.

Thẩm Từ chỉ chọn những lớp tuyết sạch sẽ, trắng tinh ai giẫm lên. Dù trong thế giới , thứ thiếu nhất chính là tuyết.

Cô chuẩn thu thập vài thùng mỗi ngày, tích trữ gian.

Thẩm Minh tạm thời việc gì , ngày nào cũng ngoài đào tuyết và tích trữ tuyết cùng Thẩm Từ.

Hai cùng nỗ lực, một thời gian tích trữ hơn chục thùng tuyết.

Thẩm Từ cất xong chiến lợi phẩm, vui vẻ trở căn cứ cùng Thẩm Minh. đến cổng căn cứ, họ gọi .

“Đứng !”

Thẩm Từ dừng bước, trao đổi ánh mắt nghi hoặc với Thẩm Minh bên cạnh, đầu phía .

Phía , Chu Hướng Nguyên đang dẫn theo một nhóm tới.

Thẩm Từ lướt qua họ một lượt, thấy phần lớn là những gương mặt xa lạ. Chỉ “thằng tóc đỏ” và “ Mao” hai bên Chu Hướng Nguyên là Thẩm Từ nhận .

“Thằng tóc đỏ” là đàn em luôn theo Chu Hướng Nguyên. Còn “ Mao”… của Khâu Chí Tài ? Sao giờ theo Chu Hướng Nguyên?

Thẩm Từ nhỏ với Thẩm Minh: “Anh, hai ‘cọng lông’ ?”

Thẩm Minh lắc đầu, cũng rõ. Anh ấychỉ cảm thấy khí thế của Chu Hướng Nguyên bây giờ còn lớn hơn cả Khâu Chí Tài.

lên tiếng gọi họ chính là “thằng tóc đỏ”.

Chu Hướng Nguyên liếc Thẩm Từ, sang phụ nữ trong phòng bảo vệ: “Bây giờ kiểu nào căn cứ cũng cho ?”

Người phụ nữ hỏi đến ngơ ngác, Thẩm Từ, Chu Hướng Nguyên, đáp: “Đội trưởng Chu, họ là của căn cứ mà.”

Có thể cô những khác nhớ, nhưng cô ấn tượng sâu sắc với hai em họ Thẩm. Lần đầu tiên gia đình họ căn cứ là do đội trưởng Sở dẫn theo, cô ghen tị ít .

Chu Hướng Nguyên hỏi ngược : “Làm cô chắc chắn họ là của căn cứ?”

…”

Người phụ nữ hỏi đến á khẩu.

Chu Hướng Nguyên định bỏ qua cơ hội , tiếp: “Mỗi của căn cứ ngoài trở về đều kiểm tra giấy tờ. Cô còn kiểm tra mà cho họ . thấy công việc an ninh của cô cũng cần nữa .”

Những lời phụ nữ hoảng sợ.

Người phụ nữ vội vàng xua tay: “Không, , đội trưởng Chu, là do sơ suất. sẽ kiểm tra giấy tờ của họ ngay bây giờ. đảm bảo, vấn đề sẽ tái phạm nữa.”

Nói xong, phụ nữ , nét mặt đột nhiên đổi, hung dữ Thẩm Từ và Thẩm Minh: “Giấy cư trú của hai ? Còn mau đưa !”

Thẩm Từ phụ nữ, thấy tuy vẻ ngoài hung dữ, nhưng trong mắt chút bất lực.

Đương nhiên Thẩm Từ thể khó cô . Cô cũng chỉ theo quy tắc thôi. Cô lấy giấy cư trú của khu dân cư trong ba lô, đưa cho phụ nữ.

Người phụ nữ xem xong, trả cho Thẩm Từ, liếc sang Thẩm Minh.

Thẩm Minh lập tức lúng túng.

Vì vài căn cứ đó cần kiểm tra giấy cư trú, nên Thẩm Minh thói quen mang theo . Lúc giấy cư trú của vẫn còn ở nhà, mà lấy ?

Chu Hướng Nguyên vẻ mặt của Thẩm Minh là , bèn hỏi phụ nữ: “Căn cứ xử lý thế nào với giấy cư trú?”

Người phụ nữ vẻ áy náy Thẩm Minh, ngập ngừng: “Hoặc là… trả vật tư để thuê một căn nhà, hoặc là… đuổi ngoài.”

Chu Hướng Nguyên hài lòng với câu trả lời của phụ nữ: “Vậy cô thế nào đấy?”

Người phụ nữ lộ vẻ khó xử, nhưng vì Chu Hướng Nguyên, cô thể tuân theo. Cô đành với Thẩm Minh: “Xin , thể .”

Thẩm Minh tức giận siết chặt nắm đấm, định tìm Chu Hướng Nguyên tính sổ. Thẩm Từ ngăn .

Thẩm Từ vẻ mặt đắc ý của Chu Hướng Nguyên, cố tình gây sự với họ. Hắn gây sự thông minh, lợi dụng quy định của căn cứ, nên cũng gì sai.

Thẩm Từ với Thẩm Minh: “Anh, đợi ở ngoài một chút, em về nhà lấy giấy cư trú cho .”

cũng chỉ tốn một chút thời gian thôi.

Thẩm Minh nghĩ cũng chỉ cách , gật đầu : “Được, em .”

Trước khi , Thẩm Từ cẩn thận dặn dò Thẩm Minh, tuyệt đối gây gổ với Chu Hướng Nguyên.

Thẩm Minh nhớ.

Mặc dù đôi khi tính tình chút bốc đồng, nhưng vẫn phân biệt trái. Động thủ với Chu Hướng Nguyên ngay trong căn cứ là hành động khôn ngoan.

Thẩm Từ nhanh về cũng nhanh.

Khi , cô còn thấy đám Chu Hướng Nguyên nữa.

Cô đưa giấy cư trú của Thẩm Minh cho phụ nữ trong phòng bảo vệ xem. Người phụ nữ thở dài, trả cho Thẩm Từ, nhắc nhở: “ lòng nhắc nhở hai , , nhất là nên đường vòng khi gặp đội trưởng Chu.”

Một câu hỏi mà Thẩm Từ hỏi từ lâu: “Đội trưởng Chu? Anh đội trưởng ?”

Người phụ nữ ngạc nhiên: “Hai ? cũng chỉ , đội trưởng Khâu thương nặng ở bên ngoài, khó khăn lắm mới về căn cứ, kết quả lâu thì c.h.ế.t.”

Thẩm Minh buột miệng: “C.h.ế.t ?!”

Đột nhiên tin , Thẩm Minh kịp phản ứng.

Người phụ nữ hiểu tại ngạc nhiên đến , vẫn : “, đúng , thương quá nặng, cứu nên c.h.ế.t.”

Thẩm Từ lặng .

Vết thương của Khâu Chí Tài là do cô gây , nhưng cô cũng dám chắc chắn lúc đó gây vết thương nghiêm trọng đến mức thể gây c.h.ế.t . Cô đành hỏi tiếp: “Sau đó thì ?”

Người phụ nữ tiếp: “Sau khi đội trưởng Khâu c.h.ế.t, những quyền còn lãnh đạo. Đội trưởng Chu thăng chức lên đội trưởng, kế nhiệm vị trí của đội trưởng Khâu.”

Không ngờ xảy nhiều chuyện như . Hóa đó là lý do lúc nãy Chu Hướng Nguyên kiêu ngạo, đắc chí như thế.

Thẩm Từ cảm thấy việc Khâu Chí Tài c.h.ế.t và Chu Hướng Nguyên lên đội trưởng lẽ ẩn chứa một bí mật nào đó.

Thẩm Từ quan tâm những chuyện . Cô chỉ giữ gìn cuộc sống yên của gia đình .

Sau khi ngọn nguồn từ phụ nữ, Thẩm Từ và Thẩm Minh cùng về.

Tuy nhiên, lúc , bên ngoài căn cứ đột nhiên vài chiếc xe bọc thép tới từ đằng xa.

Nhìn những chiếc xe quen thuộc, Thẩm Từ vô thức dừng bước. Thẩm Minh bên cạnh cũng dừng theo.

Rất nhanh, những chiếc xe bọc thép chậm , lượt trật tự căn cứ. Trong căn cứ cũng một lượng lớn bảo vệ ùa để tiếp ứng.

Thẩm Từ thấy chiếc xe đầu tiên, cửa sổ hạ xuống, một ánh mắt quen thuộc hướng về phía cô.

Thẩm Từ Sở Hàn đang ở ghế lái, trông phong trần hơn so với chia tay , nhưng cũng rắn rỏi hơn.

Sở Hàn thấy Thẩm Từ, vội vàng lái xe đến một bãi đất trống dừng .

Anh bước xuống xe, vài câu với ở ghế phụ lái.

Nói xong, ở ghế phụ lái cũng xuống xe, vòng qua ghế lái và khởi động xe.

Sở Hàn thì thẳng về phía Thẩm Từ.

Ở một chiếc xe nào đó phía , Phó Song Song lúc thấy cảnh , cũng vội vàng xuống xe.

“Chị họ! Anh họ!”

Phó Song Song như một con bướm vui vẻ chạy vượt qua Sở Hàn, đến mặt Thẩm Từ, nắm lấy tay cô.

“Chị họ, họ, hai cũng bình an trở về căn cứ ?”

Lời tưởng chừng vui vẻ, nhưng Thẩm Từ sự nghiến răng nghiến lợi ẩn nụ của Phó Song Song. Dường như cô đang oán giận vì c.h.ế.t trong tay Khâu Chí Tài.

Kiểu giả tạo khiến Thẩm Từ cảm thấy mệt mỏi, lười diễn kịch với Phó Song Song. Cô lặng lẽ rút tay khỏi tay cô .

Thẩm Minh thấy , chủ động đáp Phó Song Song một câu: “Mới về lâu.”

Vừa dứt lời, Sở Hàn cũng tới.

Thẩm Từ lướt mắt qua Phó Song Song, lướt qua Sở Hàn. Thấy chỉ chút phong trần, hề thương, cô mới yên lòng. Cô hỏi: “Mọi việc đều thuận lợi chứ?”

Sở Hàn gật đầu: “Yên tâm, sắp xếp xong cả .”

Vừa , những chiếc xe bọc thép phía vẫn đang lượt tiến căn cứ.

Khoang xe chở vật tư và các loại vũ khí nóng đựng trong thùng. Cuối cùng, xuất hiện một lượng lớn gỗ long não.

Thẩm Từ rằng những thứ chỉ là những gì thể thấy bên ngoài, thực tế bên trong còn cất giấu một lô hạt giống lương thực cải tạo.

Thẩm Từ khao khát lô hạt giống đó vô cùng, chỉ trộm một ít về, rắc mảnh đất trong gian để thử. lúc đang ở nơi đông , tiện chuyện . Thẩm Từ đành nén sự khao khát trong lòng.

“Chị họ, chị yên tâm , em luôn ở bên cạnh đội trưởng Sở, việc của đều thuận lợi cả.” Phó Song Song tươi , tiện tay khoác tay Sở Hàn.

Không ngờ, Sở Hàn như đề phòng từ , tránh cái chạm của Phó Song Song.

Tay Phó Song Song hụt hẫng, lúng túng giữa trung.

Không hiểu , khi Thẩm Từ Phó Song Song luôn ở bên cạnh Sở Hàn, trong lòng cô cảm thấy khó chịu. Vốn định để ý đến Phó Song Song, nhưng cô kìm , lên tiếng: “Phó Song Song, lẽ cô vẫn một chuyện.”

Phó Song Song ngẩn , hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Từ tiếc nuối : "Khâu Chí Tài, đội trưởng Khâu , gặp chuyện .”

Cái, cái gì?

Phó Song Song kịp phản ứng. Gặp chuyện là ? Ý là gì?

“Ha ha chị họ, chị đùa gì ?” Phó Song Song tin.

Khâu Chí Tài là đội trưởng, trong tay súng. Ngay cả khi lái xe đuổi theo Thẩm Từ, g.i.ế.c cô, cũng đến nỗi tự c.h.ế.t chứ?

vẻ mặt Thẩm Từ, dường như hề đùa giỡn.

Không lẽ…

Sắc mặt Phó Song Song dần trở nên khó coi.

tin về phía Thẩm Minh, tìm kiếm sự xác nhận.

Thẩm Minh bình thản : “Bây giờ Chu Hướng Nguyên là đội trưởng.”

Ba chữ “Chu Hướng Nguyên” thốt , Phó Song Song chỉ cảm thấy đầu óc như đ.á.n.h một cú.

Tại là Chu Hướng Nguyên đội trưởng? Hắn đội trưởng, chẳng lẽ là kế nhiệm vị trí của Khâu Chí Tài?

Trong chốc lát, vô hình ảnh lướt qua đầu Phó Song Song: cảnh cô ở bên cạnh Khâu Chí Tài mặt Chu Hướng Nguyên, cảnh cô mỉa mai, châm chọc Chu Hướng Nguyên… thật sự quá nhiều.

Nếu bây giờ Chu Hướng Nguyên trở thành đội trưởng, thì chắc chắn sẽ trả thù cô !

Cổ chân Phó Song Song mềm nhũn, suýt nữa vững.

đúng lúc , một đàn ông khóa chặt mục tiêu Phó Song Song, tới.

Phó Song Song nhận , đàn ông là một trong những quyền của Khâu Chí Tài.

lập tức một linh cảm .

Quả nhiên, cô thấy đàn ông : “Cô Phó, mời cùng một chuyến, đội trưởng Chu việc tìm cô.”

 

Loading...