Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 84: Tràn vào - Tại sao phải chứa chấp người ở khu nhà bỏ hoang?!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:49:04
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngọc Lan Thẩm Từ xong, cũng nhận vấn đề .

Gỗ long não quả thực cần tiết kiệm. Dù , một khi dùng những cành , chắc thể thu hồi .

Mọi bắt đầu phân công hành động.

Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan chịu trách nhiệm đóng gỗ long não cửa sổ các phòng.

Họ đóng ở bên trong cửa sổ, chứ bên ngoài. Bởi vì, nếu đóng bên ngoài, lỡ như gỗ long não rơi xuống vì một lực tác động nào đó thì ?

Cả nhà bàn bạc, quyết định đóng tất cả gỗ ở bên trong, để thể kiểm soát bất cứ lúc nào.

Cũng may đây khi họ chẻ củi đốt lửa, giữ một đinh từ đồ nội thất. Họ nghĩ những thứ nhọn như đinh hữu dụng nên nỡ vứt . Giờ đây chúng thực sự phát huy tác dụng.

Ở bên , Thẩm Từ và Thẩm Minh chịu trách nhiệm hàng rào bảo vệ cho ban công.

Ban công của căn hộ bịt kín, chỉ chừa một hàng cửa sổ hướng nam, nên việc bảo vệ cũng thuận tiện.

Ngoài việc đóng cửa sổ, Thẩm Từ còn cần thu dọn vật tư trong nhà, để tiện di chuyển bất cứ lúc nào.

Ví dụ như củi còn trong phòng khách cần cất gian, bao gồm cả máy phát điện và lò sưởi trong phòng. Chỉ cần để dụng cụ nấu ăn và một ít thực phẩm là đủ.

Còn về nệm lò xo và chăn mền để ngủ, Thẩm Từ cất, quyết định dù họ rời khỏi căn hộ cũng sẽ mang theo. Dù chăn mền thể giặt , dùng một thời gian chỉ thể vứt bỏ và cái mới, mang là vô nghĩa.

Cả nhà bận rộn suốt cả một ngày trời.

Thẩm Từ trong phòng khách, hai tay chống hông, căn nhà gọn gàng trống trải, vật tư sắp xếp ngăn nắp trong gian, phân loại đó, lòng cô càng thêm vững tâm.

Đợi tòa nhà y tế xây dựng xong, gia đình cô thể ngay lập tức, cần vội vàng.

“Anh, đang ?”

Thẩm Từ thấy Thẩm Minh cứ chằm chằm cửa chính, cô tò mò tới gần.

Thẩm Minh : “Anh đang nghĩ, cần gia cố cánh cửa ?”

Bây giờ trong nhà chỉ còn cửa chính là lắp gỗ long não.

Thẩm Từ vỗ vai Thẩm Minh: “Yên tâm , chỉ để một lối , chúng đối phó .”

Nếu gia cố cả cửa chính, khi rời sẽ bất tiện, dễ kẹt . Chi bằng để một lối , nếu chuyện gì thì vẫn đủ sức để đối phó.

Còn một điểm nữa là, cô sợ gia đình Phó Song Song đối diện thấy nhà họ gỗ long não sẽ nảy sinh ý đồ .

Vì A Từ , Thẩm Minh cũng lo lắng nữa.

Trong gia đình , rõ ràng A Từ trở thành trụ cột tinh thần. Có cô ở đây, đều cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Vài ngày , đúng như Thẩm Từ dự đoán, đỉa biến dị bên ngoài căn cứ biến đổi nhiều hơn, theo dòng nước đọng tràn trong căn cứ.

Thẩm Từ tiếng ồn ào của những ở tầng , tầng đ.á.n.h thức sáng sớm. Cô thấy đều đang hoảng loạn kêu la. Cô vội vàng bò dậy ban công.

Ban công đóng vài thanh gỗ long não, nhưng vì một hàng cửa sổ nên cô cố ý để một cánh thể đóng mở tự do.

Lúc , mở cửa sổ , Thẩm Từ thò đầu ngoài, thấy một cảnh tượng .

Toàn bộ khu dân cư, mỗi tòa nhà đều nước đọng.

Nước đọng đục, nhưng vẫn thể thấy bên trong những con đỉa nhảy nhót, trứng côn trùng bao phủ. Thậm chí những con còn cố gắng bò lên dọc theo tường nhà, khiến rợn tóc gáy.

Ngày càng nhiều phát hiện tình trạng , tất cả đều la hét ầm ĩ.

“Đỉa, đỉa! Là đỉa biến dị!”

“C.h.ế.t tiệt, hình như chúng còn bò lên nữa!”

“May mà nhà ở tầng cao. Mấy ở tầng thấp gặp xui xẻo .”

NHAL

Thẩm Từ cảm thấy dày bắt đầu cồn cào. Cô vội đóng cửa sổ , cách ly đám đỉa và tiếng ồn ào bên ngoài.

như cô dự đoán, nước đọng cuối cùng vẫn tràn bên trong căn cứ.

Căn cứ quá lớn, chỉ dựa sức căn bản thể ngăn chặn . tốc độ sinh trưởng của đỉa cực kỳ nhanh. Lúc nãy Thẩm Từ còn thấy vài con đỉa to bằng quả bóng bàn, đen sì, mềm nhũn đang ngọ nguậy trong nước.

Tình hình quả nhiên giống hệt kiếp .

Sau đó nhanh, Thẩm Từ thấy tiếng động lớn từ bên ngoài, nhưng là tiếng la hét của , mà là tiếng xe chạy.

Ngày càng nhiều xe bọc thép chạy khu dân cư, cán qua nước đọng, nghiền nát những con đỉa trong nước “tách tách” như những viên ngọc vỡ vụn.

Các xe dừng các tòa nhà dân cư mở cửa. Một lượng lớn chen chúc lao , la hét chen lấn xông các tòa nhà.

Đồng thời, bộ căn cứ vang lên tiếng phát thanh: “Kính thưa quý cư dân, do nước đọng tràn căn cứ, xuất hiện một lượng lớn đỉa biến dị. Tình trạng ở khu nhà bỏ hoang là nghiêm trọng nhất. Căn cứ quyết định chuyển cư dân khu nhà bỏ hoang đến khu dân cư. Đề nghị cư dân khu dân cư hỗ trợ tối đa, chúng cùng vượt qua khó khăn .”

“Cái gì?! Tại chứ?!”

, ở khu dân cư chúng đều tự chiến đấu mới đổi căn nhà . Tại chứa chấp ở khu nhà bỏ hoang?”

“Chúng chỗ cho họ ở?”

“Giúp đỡ tối đa gì chứ, thấy ai đến giúp chúng ?”

Những ý kiến phản đối tràn ngập khu dân cư.

Ngoài tiếng ồn ào bên ngoài, Thẩm Từ còn thấy tiếng động lớn trong tòa nhà đang ở. Cầu thang rung lên như động đất, là tiếng bước chân "rầm rầm" của một đội quân đang xông lên.

Tất cả đều là cư dân ở khu nhà bỏ hoang.

Cốc cốc cốc!

“Có ai ? Làm ơn mở cửa ? Cho chúng một chỗ ở là !”

Cốc cốc cốc!

Cửa nhà các hộ gia đình đều gõ cửa mạnh, nhà Thẩm Từ cũng ngoại lệ.

lúc , ai ngu ngốc đến mức mở cửa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-84-tran-vao-tai-sao-phai-chua-chap-nguoi-o-khu-nha-bo-hoang.html.]

Mọi đều quen . Tự tiện cho lạ nhà chẳng khác nào đang mạo hiểm.

sẵn lòng trả vật tư! Chỉ cần một chỗ chứa !”

cũng ! Chắc chắn gây rắc rối cho !”

Tuy nhiên, vẫn chẳng ai chịu mở cửa.

Thậm chí ở tầng tám la lớn: “Một đám nghèo khổ ở khu nhà bỏ hoang lấy vật tư mà trả?!”

Nếu ở khu nhà bỏ hoang vật tư thì họ ở đó. Chắc chắn là bịa chuyện để lừa mở cửa, đương nhiên càng tin.

Tình trạng hỗn loạn kéo dài cho đến khi trời tối mới dần lắng xuống.

Nhà Thẩm Từ bắt đầu nấu bữa tối.

Thẩm Từ rảnh rỗi, lấy một chiếc ống nhòm trong gian , quan sát các tòa nhà dân cư xung quanh. Cô thấy trong hành lang lờ mờ bóng lướt qua.

Có vẻ như những đến từ khu nhà bỏ hoang đều nhận, buộc lòng chọn ở hành lang.

Thẩm Từ xem hành lang bên ngoài nhà .

qua lỗ nhỏ cửa, quả nhiên cũng tương tự. Có trải chăn mền, thẫn thờ sàn nhà ăn đồ khô. Có thì ngậm nước mắt gặm lương khô.

Tuy nhiên, điều khiến Thẩm Từ bất ngờ là trong những , cô chợt thấy hai gương mặt quen thuộc: vợ chồng Vu Lương và Vương Âm.

Trước đây Thẩm Từ từng đến nhà họ, dùng vật tư đổi lấy tiền mặt. Sau đó họ gặp nữa. Không ngờ gặp ở đây.

Nói thì đây ở trong khu chung cư Thiên Lan, họ là những từng sống chung một tòa nhà, hiện tại Thẩm Từ chỉ còn quen mỗi Vu Lương và Vương Âm.

Một cảm giác thiết kỳ lạ trỗi dậy.

Thẩm Từ động lòng, nghĩ nên lấy một ít thức ăn giúp đỡ họ .

ý nghĩ xuất hiện Thẩm Từ dập tắt.

Bên ngoài chỉ Vu Lương và Vương Âm ở hành lang mà còn những khác. Nếu cô , chỉ sợ sẽ gây chú ý và bất mãn cho những khác.

Tốt nhất là nên gây thêm chuyện.

Thẩm Từ rời khỏi phòng khách, trong phòng và nhắc đến chuyện với nhà. Cô cũng dặn dò họ tạm thời nên nhận mặt Vương Âm và Vu Lương.

Sau đó, mỗi ngày trôi qua, tình trạng ngập nước trong căn cứ càng tồi tệ hơn. Mực nước dâng lên mỗi ngày, ngập nửa tầng trệt của các căn hộ.

Nếu dâng cao hơn nữa thì sẽ lên đến tầng một.

Có lẽ lúc nnhững ở tầng một còn mừng vì leo cầu thang, giờ đây nổi nữa. Họ buộc thu dọn đồ đạc, bỏ nhà lên tầng , sống chung với những ở khu nhà bỏ hoang trong hành lang hoặc cầu thang.

Thẩm Từ xuống từ ban công, thấy những ở tầng hai cũng bắt đầu chuyển nhà, chỉ vì đỉa trong nước bắt đầu bò lên hàng loạt với cái mềm nhũn, ngọ nguậy.

Trần Ngọc Lan kinh hãi: “Bây, bây giờ đây?”

Mặc dù nhà họ bảo vệ bằng gỗ long não, nhưng khi thấy đội quân đỉa dày đặc, bà vẫn khỏi sợ hãi.

Thẩm Từ nắm tay Trần Ngọc Lan: “Mẹ đừng sợ. Chúng ở tận tầng bảy…”

Ai ngờ lời Thẩm Từ xong, cô thấy một tiếng kính vỡ dữ dội khiến cô và Trần Ngọc Lan đều giật .

Và tiếng đó đến từ phía !

Thẩm Từ vội vàng xuống, thấy cửa sổ ban công tầng hai đỉa biến dị phá vỡ. Chúng tràn như thủy triều.

Không chỉ mỗi Thẩm Từ thấy cảnh tượng mà những ở các tầng cũng thấy. Tất cả đều hoảng loạn.

“Trời ơi, chúng bò trong !”

“Sức, sức phá hoại mạnh quá!”

Sức phá hoại của những con đỉa biến dị thật kinh , ngay cả tấm kính dày cũng thể dễ dàng phá vỡ.

“Đáng sợ quá. May mà nhà chuyển lên . Nếu mà còn ở tầng hai thì mà sống nổi đây?”

“Thế thì các may mắn thật đấy.”

“Không , đang mừng rỡ cái gì chứ? Đỉa biến dị xông tầng hai , bò lên theo cầu thang chẳng là chuyện sớm muộn ? Mau nghĩ cách !”

“!!!”

Thẩm Từ đóng “rầm” cửa sổ .

như ai đó , đỉa biến dị tòa nhà, việc bò lên chỉ là vấn đề thời gian. Phải nghĩ cách gì đó mới .

“A Từ.” Trần Ngọc Lan bỗng : “Dùng lửa tấn công nó.”

, mắt Thẩm Từ sáng lên. Mặc dù động vật biến dị biến đổi, nhưng bản chất vẫn đổi. Sợ lửa là bản năng của tất cả các loài động vật!

“Mẹ thông minh quá!”

Thẩm Từ mở cửa sổ nữa, hét lớn với ở tầng và tầng : “Mọi ! Đỉa bò lên chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu chúng gì mà chỉ chạy lên, đợi lên đến tầng thượng cũng là đường c.h.ế.t! Bây giờ chúng đoàn kết , cùng đối phó!”

“Cô đấy, đối phó bằng cách nào mới chứ?!”

Những ở tầng lời Thẩm Từ , dường như tìm lối thoát cho cảm xúc của , lớn tiếng chất vấn cô.

Thẩm Từ hề do dự, thẳng: “Dùng lửa tấn công! Ai củi sưởi ấm thì mang ! Cả quần áo cũ, tất cả những thứ thể cháy đều tìm !”

“Việc, việc ?”

đấy, chúng là đỉa biến dị cơ mà. Nhiều như thế mà đốt c.h.ế.t hết ?”

“Với , nhỡ đỉa cháy hết mà cả tòa nhà đốt cháy thì ? Chẳng là trở thành trò cho thiên hạ ?”

Càng ngày càng nhiều tiếng nghi ngờ, tóm là cùng một ý kiến: Thấy vô dụng, chi bằng tiết kiệm sức lực.

 

Loading...