Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 87: Hậu phương - Chỉ cần đợi đội cứu hộ của căn cứ thôi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:49:07
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là một quyết định mạo hiểm.
An Duyệt Tâm thấy Thẩm Minh và Vu Lương , chuyện, cô ngẩn một lúc: “Hai điên ? Dù thế nào cũng thể để cô một ở đó. Tầng bốn cách…”
Ai ngờ lời An Duyệt Tâm xong, tiếng bò rợn đó vang lên!
Vu Lương đầu , mắt chằm chằm cửa sổ ở khúc cua cầu thang giữa tầng bốn và tầng ba.
Toàn bộ tòa nhà dân cư, chỉ cửa sổ và ban công phía Nam cần phòng thủ, mà cả phía Bắc cũng .
Thẩm Minh quyết đoán: “ sẽ canh ở cửa sổ cầu thang phía Bắc. Vu Lương, cùng cô An.”
Vu Lương hề ý kiến: “Được.”
Anh bao giờ là một dũng cảm, táo bạo. Cuộc đời đây luôn suôn sẻ, cũng như bao bình thường khác: học hành, việc, kết hôn, từng gặp sóng gió lớn. Vì , bây giờ mặt vẫn còn trắng bệch. Thậm chí ban đầu còn ý định thoái lui. lúc , thực sự hai em Thẩm Từ và Thẩm Minh truyền cảm hứng.
Nhất định thủ vững!
An Duyệt Tâm cũng gì thêm nữa. Cô thực sự bỏ qua cửa sổ cầu thang phía Bắc. Cô cảm thấy may mắn vì Thẩm Minh và Vu Lương lên, nếu thì hậu quả khó lường.
“Anh theo .” An Duyệt Tâm gọi Vu Lương.
Căn hộ của cô ở phía Đông hành lang. Phải rằng mỗi tầng của khu dân cư chỉ hai căn hộ, một Đông một Tây, thực khó để canh giữ. vì họ thiếu , ban công cộng với cửa sổ phòng ngủ, cần chạy chạy nênkhá mệt.
An Duyệt Tâm giao phòng ngủ cho Vu Lương: “Nghe kỹ đây, chúng ở vị trí cao nên dễ thủ. Thấy đỉa bò lên, dùng gậy trong tay đ.á.n.h chúng xuống. Hầu hết đỉa biến dị bò chậm, chỉ những con to lớn mới cần cẩn thận đối phó. Nếu thấy tình hình thì dùng d.a.o chém, dùng vải vụn châm lửa đốt, hiểu ?”
Vu Lương siết chặt cây gậy gỗ long não mà Thẩm Từ đưa cho : “ sẽ canh giữ cẩn thận.”
Ba đều thể tự gánh vác, cũng thể ngoại lệ.
An Duyệt Tâm gật đầu, Vu Lương với ánh mắt tán thưởng.
Mặc dù đàn ông tên Vu Lương vẻ ngoài trầm tĩnh, nhưng trong lúc đều hoảng sợ, dám gia nhập đội của họ, chứng tỏ là trách nhiệm.
An Duyệt Tâm còn lo lắng gì nữa, rời phòng ngủ về ban công.
Dưới lầu, Thẩm Từ đối phó xong đợt đỉa biến dị thứ hai bò lên. Cô xổm ở góc tường, tiếp tục cắt nhỏ quần áo cũ trong túi.
Cô tranh thủ kiểm kê vật tư trong gian. Có ba thùng xăng, là thu thập ở trạm xăng đường đến căn cứ năm ngoái. Ngoài , gia đình cô cũng mua một lô xăng và dầu diesel tận thế.
Lúc đó, xét thấy tầm quan trọng của máy phát điện, nên mua khá nhiều dầu diesel. chủ yếu dùng điện gió, nên dùng đến dầu diesel.
Còn xăng thì chỉ mua hai thùng. Cộng thêm ba thùng thu thập ở trạm xăng, tổng cộng chỉ năm thùng.
Số lượng dự trữ quá ít.
Thẩm Từ quyết định dùng xăng để châm lửa trừ khi thực sự cần thiết, tiết kiệm. Dù , các căn hộ ở tầng ba đều xâm nhập, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ .
Thấy đỉa biến dị trườn lên từ bên , Thẩm Từ lấy thêm một thanh gỗ long não từ gian, xếp chồng lên thanh cũ, đặt ngang ở lối cầu thang.
Một thanh gỗ long não chỉ tác dụng hạn chế, hai thanh mới an .
Và nhờ hai thanh , quả nhiên những con đỉa mới bò lên dám đến gần nữa, nhưng cũng rút lui, mà chờ đợi thời cơ ở bậc thang bên .
Thẩm Từ cầm dao, mỗi nhát một con, c.h.é.m chúng như c.h.é.m rau.
Đỉa trông đáng sợ, sẽ hút m.á.u ăn thịt , phiền phức. thực chất chúng bay, cũng nhảy. Nếu tìm đúng cách thì đối phó với chúng cũng quá khó.
Thẩm Từ tự tin thể canh giữ lối cầu thang, nhưng cô lo lắng tình hình ở hành lang. Lỡ như hai cánh cửa chống trộm giữ …
Cô cũng đặt một thanh gỗ long não ở cửa mỗi căn hộ, nhưng nghĩ từ bỏ ý định.
Cửa sổ các căn hộ ở tầng ba vỡ, nghĩa là đỉa sẽ liên tục bò lên. Một khi lượng quá nhiều, lượng gỗ long não cũng đủ mới thể chống đỡ. Hơn nữa, đó thể sẽ thu hồi .
Gỗ long não của Thẩm Từ hạn. Lần đó ở căn hộ Trường Hạnh cô chỉ thu thập một lô ở phòng khách và phòng ngủ, chất đống sát tường, tổng cộng sáu bó. Cô lãng phí nhiều ở đây, vì đây chỉ là tạm thời, cuối cùng vẫn đến tòa nhà y tế.
Vậy thì đành tốn thêm chút sức lực thôi.
Thẩm Từ lau mồ hôi mặt do nóng bốc lên, tiếp tục chiến đấu, và luôn chú ý đến hành lang phía .
Lúc , đàn ông trốn thoát khỏi căn hộ chạy thẳng lên vài tầng.
Càng lên cao, càng đông hơn. Hầu hết những ở tầng thấp rời khỏi nhà , trốn lên các tầng .
NHAL
Anh đến tầng bảy. Động tĩnh hốt hoảng của thu hút sự chú ý của nhiều . ý định dừng .
Những con đỉa đó quá đáng sợ. Anh tận mắt thấy ở tòa nhà đối diện gặm sạch. Anh tuyệt đối trở thành như !
Tiếp tục lên, chạy trốn lên cao hơn!
“Đợi trai trẻ, lên từ lầu đúng ?”
Trần Ngọc Lan ở nhà đợi quá sốt ruột, cuối cùng nhịn mở cửa xem tình hình lầu, xem A Từ và A Minh thế nào . Thấy một đàn ông chạy lên, bà vội vàng giữ để hỏi thăm.
Nào ngờ đàn ông đó quá hoảng sợ, gạt mạnh Trần Ngọc Lan : “Liên quan gì đến bà! Đừng cản đường!”
Người đàn ông còn dứt lời, Thẩm Lương Sơn nhanh chóng bước , đỡ Trần Ngọc Lan giận dữ túm lấy cổ áo đàn ông.
“Lão Sơn, lão Sơn!” Trần Ngọc Lan hoảng hốt gọi.
Thấy đàn ông cũng giơ nắm đ.ấ.m về phía Thẩm Lương Sơn, Trần Ngọc Lan vội vàng giữ lấy cổ tay Thẩm Lương Sơn, tay chắn mặt đàn ông, hòa giải ngăn đàn ông động thủ với Thẩm Lương Sơn.
Người đàn ông cao to vạm vỡ, râu ria đầy mặt, là dễ chọc.
Trần Ngọc Lan ôn tồn khuyên nhủ: “Mọi bình tĩnh, bình tĩnh .”
Lúc Thẩm Lương Sơn mới buông tay, đàn ông cũng từ từ hạ nắm đ.ấ.m xuống.
Vương Âm chạy nhanh tới, vội vàng xin đàn ông: “Xin , là thế . Con của chú dì , vì giúp chống đỉa nên xuống tầng . Chú dì lo lắng sợ hãi, chỉ hỏi thăm tình hình tầng thế nào thôi.”
Nói đến tình hình, những khác đang trú ngụ ở hành lang cũng dựng tai lên .
Khuôn mặt đàn ông nhanh chóng thoáng qua vẻ chột .
Lúc nãy tầng, khi chạy trốn khỏi nhà, tiện tay kéo một chắn lưng . Không đó là con của cặp vợ chồng .
cho đến khi chạy lên cầu thang, thấy tiếng la hét nào, chắc là đó vẫn còn sống.
Vì chột , đàn ông dây dưa với họ. Anh bực bội ném một câu: “Không c.h.ế.t !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-87-hau-phuong-chi-can-doi-doi-cuu-ho-cua-can-cu-thoi.html.]
Rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Lúc Trần Ngọc Lan mới yên tâm phần nào, bà cảm ơn Vương Âm: “Tiểu Âm , cảm ơn cháu nhé.”
Vương Âm liên tục xua tay: “Việc cháu nên mà.”
Bất kể là đường đến căn cứ , Thẩm Từ dùng vật tư đổi với nhà họ, họ đều lợi lớn. Giúp đỡ chút việc nhỏ đáng gì.
Cảm ơn xong, Trần Ngọc Lan sang Thẩm Lương Sơn: “Lão Sơn, cũng thế. Anh xem mấy năm nay gì xích mích với ai? Lần bốc đồng như nữa.”
Thẩm Lương Sơn vẫn hết bực bội, mặt đỏ lên: “Ai, ai bảo dám…”
Thấy vợ bắt nạt, ông bảo vệ thì còn dáng chồng ?
Trần Ngọc Lan nhịn . Ngày trẻ bà chọn Lão Sơn, chỉ vì ông vẻ ngoài ưa , mà còn vì ông là ôn hòa, đáng tin cậy.
Bà hề chọn sai .
Vương Âm thở phào nhẹ nhõm bên cạnh: “Chồng cháu Vu Lương cũng xuống cùng với Thẩm Từ . Dù thì họ là .”
Trần Ngọc Lan nghĩ , vẻ mặt của đàn ông , tình hình lầu rõ ràng . Bà vội : “Không , chúng thể cứ chờ ở đây.”
Các con đang chiến đấu lầu, họ thể an tâm yên ?
“Lão Sơn, trong nhà còn bao nhiêu quần áo cũ?”
“Trong nhà…”
Phần lớn quần áo cũ đều trong gian của A Từ , còn bao nhiêu. mà…
“Dùng chăn mền cũ .” Thẩm Lương Sơn : “Sau cũng chẳng mang mấy cái chăn đó theo .”
“Được, chúng cắt chăn mền , mang xuống cho A Từ và .”
Thêm một chút vật liệu dễ cháy, cũng thể giúp họ cầm cự thêm một lúc, cho đến khi tòa nhà y tế mở cửa.
Vương Âm giơ tay: “Cháu, cháu cũng xin giúp một tay.”
Cô dũng cảm như chồng để trực tiếp chống đỉa, nhưng cô cũng ở hậu phương gì đó.
Tuy nhiên, Trần Ngọc Lan giao cho cô một nhiệm vụ khác: “Tiểu Âm , cháu còn trẻ, nhanh nhẹn, khéo ăn . Dì nhờ cháu một việc. Cháu chạy lên xuống các tầng, xem thể kêu gọi quyên góp quần áo cũ dùng đến hoặc nước thải . Thu thập hết .”
Quần áo cũ thì Vương Âm hiểu, nhưng tại cần nước thải?
“Lấy nước thải gì ạ?” Vương Âm thắc mắc hỏi.
Trần Ngọc Lan : “Nếu đỉa sợ lửa, chúng đun nước sôi dội xuống, cũng cùng nguyên lý thôi.”
, đây cũng là một cách!
“Được, cháu ngay đây!”
Vương Âm lập tức , tiên cô hỏi những đang ở hành lang, hy vọng quyên góp quần áo cũ dùng đến hoặc nước thải, nhưng tất cả đều cúi đầu, chịu lên tiếng.
Người phụ nữ ôm con : “Chúng đều chạy trốn từ khu nhà bỏ hoang đến, mang đồ ăn là may mắn , còn lo gì đến quần áo cũ? Cô thấy chúng vẻ gì là ?”
Cũng lý.
Vương Âm còn cách nào, chỉ đành gõ cửa đối diện.
Cốc cốc cốc…
Gõ một lúc lâu, bên trong cuối cùng cũng mở cửa.
“Phiền phức quá! đám nghèo khổ các thể yên tĩnh một lát ? Lỡ kéo đỉa đến đây, các chịu trách nhiệm ?”
Vương Âm kịp gì, Thạch Thu Thủy la lối om sòm, khiến Vương Âm ngây .
tình hình bây giờ đặc biệt, Vương Âm đôi co với Thạch Thu Thủy, vẫn ôn tồn bày tỏ ý định của .
Thạch Thu Thủy xong, liếc Trần Ngọc Lan vẫn , khẩy: “ dội gáo nước lạnh các , nhưng lầu nhiều đỉa như , dựa mấy các mà đối phó ? Tự các nghĩ xem khả năng ? Đừng lãng phí vật tư của nữa.”
“Thạch Thu Thủy, mày câm miệng ngay!” Trần Ngọc Lan thể nổi nữa, xắn tay áo bực bội tới: “Nếu nhóm A Từ ở lầu chặn , mày thể ở đây đểu ?!”
“Xì, tao cần chúng nó chặn ? Con gái tao, Song Song, suất tòa nhà y tế . Chỉ cần đợi đội cứu hộ của căn cứ thôi, cần Thẩm Từ lo chuyện bao đồng chắc?”
Nói đến đây, ánh mắt Thạch Thu Thủy càng thêm châm chọc: “Sao? Con gái các lấy suất cho các đúng ? Chậc chậc, thảo nào cố gắng đến thế. là chỉ còn nước chờ c.h.ế.t thôi.”
“Rầm” một tiếng, Thạch Thu Thủy xong liền đóng sập cửa .
Trần Ngọc Lan và Vương Âm đều tức đến mức nên lời.
Vương Âm kìm lẩm bẩm: “Sao … như chứ?”
Cô vốn định “cay nghiệt như thế”, nhưng vì gia đình Thẩm Từ và nhà là họ hàng, dù đây họ cùng căn cứ, nên cô tiện gì thêm.
“Mặc kệ bà .” Trần Ngọc Lan : “Chúng cứ việc của thôi.”
Còn gia đình Thạch Thu Thủy, cứ để họ tự lo .
Trần Ngọc Lan nhà, cùng Thẩm Lương Sơn tìm chăn mền, dùng kéo cắt thành từng khối. Vương Âm thì lên lầu.
Cô tin rằng ai cũng lạnh lùng ích kỷ. Chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Lúc , ở tầng ba, Thẩm Từ đến mức rút lui.
Cửa hai căn hộ phía Đông và Tây cuối cùng cũng trụ nổi, đỉa biến dị phá vỡ. Một lượng lớn đỉa tràn hành lang.
Thẩm Từ cố gắng ngăn chặn chúng.
lo đầu thì mất đầu . Điều đó buộc cô nhặt hai thanh gỗ long não đặt ngang sàn, cất gian, rút lui lên cầu thang tầng bốn. Cô gặp Thẩm Minh ở góc cua cầu thang.
“Anh, tầng ba giữ nữa !”
Thẩm Minh vội vàng châm lửa một mảnh vải vụn, ném xuống bậc thang bên , đốt cháy một đám đỉa biến dị đang trườn lên.
“Không , nếu thì chúng tiếp tục rút lui.”