Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 91: Chia sẻ thức ăn - Mày chia cho bọn tao một chút đi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:49:11
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xem một màn náo nhiệt, Thẩm Từ thấy ba còn nguy hiểm nữa, cô mới bắt đầu chèo thuyền cao su rời .
Cô quyết định, thuyền của họ sẽ nhận thêm bất kì ai nữa. Vì tiếp theo lên thuyền sẽ là loại nào. Lỡ gặp kẻ ngu ác như Trần Quốc Khâm, sớm muộn gì cả đám cũng hại c.h.ế.t.
Còn thuyền của Trần Ngọc Lan thì khác. Người bảo vệ sẽ nghiêm chỉnh tuân theo lệnh của căn cứ, trừ khi còn ai trong tòa nhà giữ thẻ thông hành, nếu thì họ buộc chờ thêm một nữa.
Thẩm Từ chèo thuyền rời xa tòa nhà, nhưng dám quá xa. Cô theo thuyền của ba , tự hộ tống họ tòa nhà y tế mới yên tâm.
Sau đó lâu, một đàn ông giữ thẻ thông hành xuống và lên thuyền của Trần Ngọc Lan. Chiếc thuyền đủ , và bảo vệ bắt đầu chèo .
Chiếc thuyền của Thẩm Từ do Thẩm Minh và Vương Âm chèo.
Ban đầu Vu Lương chèo, nhưng cánh tay thương, cần nghỉ ngơi. Vương Âm cho, và Vương Âm cũng để Thẩm Từ động tay. Cô nghĩ nhà mặt dày nhờ thuyền của Thẩm Từ, nên những việc nặng nhọc nên nhiều hơn một chút.
Đã , Thẩm Từ cũng khách sáo nữa. Cô thảnh thơi hơn, phụ trách cảnh giác, luôn chú ý tình hình nước, đề phòng bất trắc.
Và để đề phòng bất trắc, Thẩm Từ giả vờ lấy những thanh gỗ long não còn dùng để đóng cửa sổ. Cô chia cho Vu Lương một thanh, bảo Vu Lương cùng cô cảnh giác.
Vu Lương nhận lấy gỗ long não, trong lòng đầy cảm kích.
Trước đó khi chống đỡ đỉa biến dị, gỗ long não trong tay cũng là do Thẩm Từ chia cho. đó vì thương, lỡ rơi mất, khiến day dứt lâu.
Kết giao với gia đình Thẩm Từ, quả nhiên là một lựa chọn quá đúng đắn. Nếu là khác, ai hào phóng đến ?
Thẩm Từ suy nghĩ của Vu Lương, cô chỉ cầm chặt gỗ long não, tập trung quan sát xung quanh.
Chiếc thuyền cao su từ từ di chuyển bên ngoài khu dân cư nhờ mái chèo.
Khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu dân cư gần, nhưng lượng thuyền cao su mà căn cứ phái đến cũng nhiều.
Thẩm Từ tuyến đường cổng, thuyền cao su trôi nổi lộn xộn mặt nước. Những sống sót ngừng từ các tòa nhà xuống.
Thẩm Minh : "Muốn ngoài, e rằng mất thêm chút thời gian nữa."
Thẩm Từ vội: "Không , kiểu gì cũng sẽ ."
Chỉ cần gỗ long não lắp đáy thuyền rơi , đủ an thì tốn chút thời gian cũng thành vấn đề.
"Mọi đói ?" Thẩm Từ hỏi, lấy ba lô của Thẩm Minh, lục lọi tìm đồ.
Trước đó cô lấy gỗ gì đều từ ba lô của . Giờ tìm đồ ăn, để tránh khác nghi ngờ, cô đổi sang dùng ba lô của Thẩm Minh sẽ hơn.
NHAL
Lúc Thẩm Minh mới nhận . Cả ngày hôm nay gia đình họ bận rộn nên ăn trưa cũng chẳng ăn tối. Giờ gần sáng, bụng cũng đói meo .
Vu Lương và Vương Âm cũng .
Vu Lương cần chèo thuyền, lấy ba lô của nhà , cũng tìm xem đồ ăn nào .
Ở chiếc thuyền bên cạnh, Trần Ngọc Lan thấy các con đói, vội lấy bánh mì và xúc xích , định ném qua cho các con.
Thẩm Từ thấy , vội ngăn : "Mẹ, đồ của ba cứ giữ mà ăn, con và thiếu ."
Trước khi , cô tranh thủ nhét ba lô của ba ít đồ ăn và nước uống.
Mặc dù theo tình hình kiếp , trong tòa nhà y tế, căn cứ sẽ phát miễn phí vật tư hàng ngày, nhưng Thẩm Từ vẫn hy vọng ba sẽ cuộc sống hơn khi trong. Vì , đó là đồ ăn cô dành riêng cho ba .
Thẩm Từ lắc lắc hai hộp mì ăn liền nhỏ lấy từ ba lô của Thẩm Minh, vẫy tay với ba , bảo họ đừng lo lắng. Sau đó, cô bóp gói gia vị, lấy bình giữ nhiệt, đổ nước nóng mì.
Mùi mì ăn liền cay nồng, thơm lừng bay theo gió. Những các thuyền cao su xung quanh ngửi thấy, kìm nuốt nước bọt. Họ cũng tìm kiếm đồ ăn trong vật tư mang theo.
Một hộp mì ăn liền nhỏ rõ ràng đủ no, nhưng Thẩm Từ dám lấy hộp lớn hơn. Hộp quá lớn, ba lô mà chứa nhiều thứ như mà gây nghi ngờ? Cô chỉ lấy thêm một hộp thịt hộp , cho cô và trai ăn thêm.
Vu Lương cũng lấy một phần thức ăn từ ba lô của , là một chồng bánh dày gói trong túi nhựa, mỗi chiếc to bằng lòng bàn tay lớn.
Anh chia cho Thẩm Từ hai chiếc bánh: "Những chiếc bánh là do A Âm đấy. Các em nếm thử xem."
Thẩm Từ từ chối, vui vẻ nhận lấy ý của Vu Lương. Cô cũng đưa hộp thịt hộp của cho Vu Lương, bảo họ lấy một ít, cuộn bánh ăn là .
Trong lúc c.ắ.n bánh, mì ăn liền cũng sắp chín. Thẩm Từ gọi Thẩm Minh và Vương Âm: "Mọi đừng chèo nữa. Ngồi xuống ăn cơm . Dù mặt nước đông thế , chèo cũng vô ích. Cứ để thuyền trôi từ từ ."
Thẩm Minh và Vương Âm liền dừng tay. Mọi quây quần ăn uống.
Thẩm Từ để một phần thịt hộp, ném qua cho ba .
Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan lấy thịt hộp cuộn bánh mì, tiện thể chia sẻ cho An Duyệt Tâm một ít.
An Duyệt Tâm ngại nhận , lấy một gói đồ ăn vặt cay, chia sẻ cho Trần Ngọc Lan và .
Trần Ngọc Lan thấy đồ ăn vặt cay, đó là món con gái thích ăn, vội vàng ném qua cho con: "A Từ, con thích ăn đồ ăn cay nhất ? Chỗ Tiểu An một gói, con cầm lấy ăn ."
Thẩm Từ vui vẻ nhận lấy gói đồ ăn cay. Mọi bắt đầu ăn uống, ăn đến mức miệng thơm lừng.
Trong lúc ăn, Thẩm Từ chợt nghĩ một chuyện. Cô lấy một cây xúc xích từ ba lô, ném sang thuyền ba , với bảo vệ chèo thuyền: "Cán bộ, chèo thuyền vất vả . một cây xúc xích, ăn thử ."
Người bảo vệ ngờ ngay cả cũng chia thức ăn. Khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu xuống.
"Thẩm Từ ..." Đột nhiên, Thạch Thu Thủy từ chiếc thuyền phía gọi Thẩm Từ.
Thẩm Từ hút một đũa mì, đầu về phía Thạch Thu Thủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-91-chia-se-thuc-an-may-chia-cho-bon-tao-mot-chut-di.html.]
Thạch Thu Thủy mắt xanh lè chằm chằm bát mì của Thẩm Từ, ngừng nuốt nước bọt: "Cô xem cô kìa, đồ trẻ con , thật lịch sự. Có đồ ăn ngon, nghĩ đến với dì chứ? Hôm nay với dì của cô ăn gì cả. Cô còn gì , ném qua cho chúng một ít ."
Nói xong, Thạch Thu Thủy rướn cổ, mắt chằm chằm ba lô của Thẩm Từ và Thẩm Minh, cố gắng xem bên trong còn món gì ngon nữa .
Thẩm Từ thèm gì mà để ý đến họ, chỉ cúi đầu ăn phần của .
Thạch Thu Thủy và Trần Quốc Khâm thấy , tức đến nửa c.h.ế.t nửa sống.
Thấy Thẩm Từ , Thạch Thu Thủy chuyển mục tiêu sang Trần Ngọc Lan.
Bà lấy khuỷu tay thúc Trần Quốc Khâm. Trần Quốc Khâm hiểu ý, : "Ngọc Lan , dù gì tao cũng là mày, mày nỡ bọn tao đói bụng mà quan tâm chút nào ? Trước đây mày như ."
Thạch Thu Thủy hùa theo phụ họa: " đấy Ngọc Lan, mày chia cho bọn tao chút đồ ăn ."
Trần Ngọc Lan xong bực . Hai lúc cần sức thì chịu , còn mỉa mai. Giờ đồ ăn mặt dày xin xỏ.
Trần Ngọc Lan khó chịu : "Đi tìm con gái Phó Song Song của hai ."
Vì Phó Song Song lấy suất tòa nhà y tế cho họ, chuẩn thức ăn cho họ chứ?
Thạch Thu Thủy thấy câu , trúng tim đen, nên lời.
Phó Song Song để cho họ bất kỳ thức ăn nào. Những gì họ bây giờ là những thứ tích lũy từ .
Lẽ nào Phó Song Song... định bỏ rơi bọn họ?!
Ý nghĩ xuất hiện, trong lòng Thạch Thu Thủy khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Bà vội vàng dập tắt ý nghĩ đó.
Không thể nào. Nếu Song Song bỏ rơi họ thì sẽ lấy suất tòa nhà y tế cho họ.
Để che giấu sự bất an của , giọng Thạch Thu Thủy bỗng chua chát khó chịu: "Trần Ngọc Lan, mày bớt đắc ý ! Đợi đến tòa nhà y tế, bọn tao Song Song và Chu Hướng Nguyên chăm sóc. Còn chúng mày gì? Tao thấy Thẩm Từ và Thẩm Minh vốn chẳng thẻ thông hành. Có giỏi thì đến lúc đó đừng cầu xin bọn tao!"
Lời của Thạch Thu Thủy khiến sự bất an luôn tồn tại trong lòng Trần Ngọc Lan càng trở nên rõ ràng hơn.
"A Từ, con và A Minh..."
"Mẹ đừng bà xằng bậy. Gia đình sẽ luôn ở bên ."
Vậy thì .
Trần Ngọc Lan gật đầu, lựa chọn tin tưởng con gái .
Thẩm Từ thì đầu , vẻ mặt thoáng chột .
Sau đó ăn xong, thuyền cao su cũng thuận lợi khỏi khu dân cư.
Con đường bên ngoài khu dân cư trở nên rộng rãi hơn. Tuyến đường đến tòa nhà y tế sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Thẩm Minh và Vương Âm tiếp tục chèo thuyền. Thẩm Từ tiếp tục quanh cảnh giác. Vu Lương cẩn thận lấy một chiếc đèn pin từ ba lô.
Đèn pin một bóng đèn nhỏ phát ánh sáng vàng, bên trong lắp pin.
Trong đêm đen, ánh sáng nhỏ đột nhiên xuất hiện, chiếu rọi mặt nước xung quanh thuyền cao su, tạo ánh sáng yếu ớt, giống như ngọn đèn chài cá trôi nổi mặt biển đêm đông, soi sáng con đường phía .
Những khác thuyền cao su xung quanh thấy cảnh , cũng tự bày chiêu trò, chiếu sáng chiếc thuyền của .
Thẩm Từ và Thẩm Minh theo sát thuyền ba , về phía tòa nhà y tế.
Tuy nhiên, càng đến gần ngã rẽ giữa tòa nhà y tế và khu biệt thự, những thẻ thông hành càng trở nên kích động. Đôi mắt họ đỏ ngầu chằm chằm những thẻ thông hành.
vì những thẻ thông hành, thuyền đều bảo vệ chèo lái, và bảo vệ súng, nên họ dám hành động liều lĩnh.
Thẩm Từ nhận thấy khí bất thường. Sự nhạy bén với nguy hiểm rèn luyện từ kiếp khiến cô lập tức căng thẳng. Cô lấy hai khẩu s.ú.n.g từ ba lô.
Cô đưa một khẩu cho Thẩm Minh, công khai việc họ súng, hề che giấu. Cô với Thẩm Minh: "Anh, quãng đường tiếp theo để em chèo, b.ắ.n s.ú.n.g chuẩn hơn, cảnh giác ."
Thẩm Minh cũng nhận thấy sự sát khí trong gió, đồng ý với đề nghị của Thẩm Từ.
Hai nhanh chóng đổi vị trí.
Trong chiếc thuyền cao su bên cạnh, An Duyệt Tâm cũng rút s.ú.n.g , đề cao cảnh giác.
Thẩm Lương Sơn thấy tình hình , chủ động đề nghị với bảo vệ rằng ông sẽ chèo thuyền, để bảo vệ bảo vệ .
Đương nhiên bảo vệ hiểu rõ hơn ai hết. Nếu cướp thẻ thông hành, thì họ, những phụ trách chèo thuyền, sẽ là mục tiêu tấn công đầu tiên. Họ tập trung chú ý xung quanh, chống đỡ nguy hiểm. Công việc chèo thuyền giao cho Thẩm Lương Sơn là hợp lý.
Tất cả đều nghiêm túc đề phòng.
Không lâu , Thẩm Từ thấy tiếng "đoàng" từ phía xa.
Tiếng s.ú.n.g đó như mở màn cho một cuộc chiến. Đám đông trở nên kích động, bắt đầu tấn công lẫn .
Có dùng d.a.o chém, dùng gậy cố gắng đ.â.m lật thuyền cao su của khác. Tiếng nước, tiếng la hét t.h.ả.m thiết bùng nổ.