Thiên Tai Toàn Cầu [ Tích Trữ] - Chương 99: Đoàn tụ - Họ đã chết rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:49:19
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tuần , thời gian chính thức bước tháng Chín.
Thẩm Từ cầm nhiệt kế, đó hiển thị nhiệt độ ngoài trời tăng lên hơn ba mươi độ.
Thỉnh thoảng tiếng bàn luận vang lên trong khu biệt thự, đại khái là về nhiệt độ kỳ lạ đang tăng lên quá nhanh.
Nếu đây khi nhiệt độ tăng trở , còn vui vẻ, thì bây giờ họ đều nhận điều bất thường.
Trước khi thời tiết cực lạnh ập đến năm ngoái, cũng những dấu hiệu như thế , tốc độ đổi nhiệt độ cực kỳ nhanh.
Những nhanh trí linh cảm điều gì đó, bắt đầu ngoài tìm kiếm thêm tài nguyên nước, những bảo vệ trong căn cứ cũng thường xuyên xuất hiện, dọn dẹp sự hỗn độn trận t.h.ả.m họa.
Thẩm Từ thấy mực nước bên ngoài giảm nhiều hơn, ảnh hưởng đến việc xe chạy, cô và Thẩm Minh dọn dẹp ngoài.
Vì t.h.ả.m họa đỉa sắp qua , ít nhất hai phần ba đỉa biến dị trong nước c.h.ế.t, kể đến căn cứ bảo vệ bảo vệ.
Sau khi Thẩm Từ ngoài, cô gặp một con đỉa biến dị sống nào.
Cô ngước bầu trời đầu, bầu trời u ám suốt một năm, giờ đây mặt trời ngày càng lớn hơn.
Thẩm Từ áo ngắn tay, khoác một chiếc áo chống nắng bên ngoài, thấy tòa nhà y tế từ xa, một cánh cửa lớn khác mở tòa nhà kim loại.
Cánh cửa đó mở rộng, lượng ít, hầu hết đều mang theo ba lô .
Trong lòng Thẩm Từ hiểu rõ.
NHAL
Không lâu đó, cô nhận tin từ Sở Hàn, rằng khi t.h.ả.m họa đỉa qua , tòa nhà y tế sẽ bắt đầu tháo dỡ, và những bên trong sẽ lượt cho về trong hai ngày .
Vừa , Thẩm Từ nghĩ cũng đến lúc rời khỏi căn cứ.
Cô đến bên ngoài cổng, nhờ gác cổng giúp gọi Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan, còn nhét một gói bánh quy nén tay đối phương như một lời cảm ơn.
Người gác cổng thấy vật tư để lấy, lập tức toe toét, gọi giúp Thẩm Từ.
Thẩm Từ đợi lâu bên ngoài, Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan .
Hai vẫn mang theo chiếc ba lô từ khi , nhưng vật tư Thẩm Từ nhét bên trong dùng hết.
Mặc dù , Thẩm Từ vẫn thấy vẻ mệt mỏi khuôn mặt họ, cơ thể cũng gầy một chút.
Đây là điều thể tránh khỏi, nhiều sống trong tòa nhà y tế, căn cứ lo ăn ở và vật dụng hàng ngày cho tất cả , đó là một khoản chi tiêu nhỏ, chắc chắn sẽ tiết kiệm nhất thể, cộng thêm việc họ tham gia dự án nghiên cứu thuốc, nên dù Hạ Long và Sở Hàn chăm sóc, cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
"A Từ!" Trần Ngọc Lan nhanh chóng bước .
Bà nắm lấy tay Thẩm Từ, kìm hốc mắt đỏ hoe, tay cũng run.
"Con bé , con thể chuyện như ? Nếu con và A Minh mệnh hệ gì, con bảo và ba con ?"
Thẩm Từ đến mức chột , chỉ thể "hì hì", hùa theo Trần Ngọc Lan: "Mẹ, đúng, con dám nữa ."
Nói , Thẩm Từ nũng ôm lấy cánh tay Trần Ngọc Lan như cầu xin.
Dù cô cũng chuẩn tinh thần sẽ ba trách mắng một trận khi đến, bất kể ba trách mắng gì, cô đều quyết tâm ngoan ngoãn chịu đựng, dù thì t.h.ả.m họa đỉa cũng qua .
Trần Ngọc Lan thấy Thẩm Từ nũng kiểu vô , tức buồn .
Nếu là đây, chắc chắn bà sẽ để Thẩm Từ lấp l.i.ế.m dễ dàng như , nhưng đúng lúc , bà đành lòng thêm điều gì.
Kể từ khi tận thế đến, mặc dù A Từ , nhưng họ đều thấy A Từ chịu áp lực tâm lý lớn, ngừng bảo vệ họ, dường như lâu, lâu đến mức Trần Ngọc Lan gần như nhớ nổi, cuối cùng con gái nũng với là khi nào.
Thẩm Lương Sơn vỗ vai Trần Ngọc Lan, rõ ràng bản cũng nhiều điều , nhưng lời đến bên môi chỉ hóa thành một câu: "Thôi , chỉ cần các con bình an là , gia đình chúng đoàn tụ ."
Thẩm Minh đáp: "Vâng, ba yên tâm, con và A Từ đều bình an mà."
Nói xong, lấy ba lô ba xuống : "Chúng về nhà nhanh thôi."
"Ừ, ."
Thẩm Minh đeo mỗi bên vai một chiếc ba lô, phía dẫn đường, phía Thẩm Lương Sơn nắm tay Trần Ngọc Lan, Trần Ngọc Lan nắm tay Thẩm Từ, cả nhà nương tựa trở về khu biệt thự.
Tuy nhiên, vài bước, Thẩm Từ thấy một ở phía , Phó Song Song.
Phó Song Song mặc quần áo dài tay sạch sẽ, tóc buộc cao, cả gầy nhiều, khuôn mặt vốn hồng hào giờ đây vàng vọt, rõ ràng là chịu ít khổ sở.
Thẩm Từ bất kỳ giao tiếp nào với cô nữa, chỉ nhanh chóng vòng qua cô mà rời .
Nào ngờ cô lên tiếng gọi Thẩm Từ: "Thẩm Từ!"
Thẩm Từ nhắm mắt , đành dừng , đầu , thấy đôi mắt Phó Song Song đầy vẻ mệt mỏi, trông còn mệt hơn cả ba cô, dường như cô cố ý đợi cô ở đây.
Thẩm Từ thể giả vờ thấy nữa, đành lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu lạnh nhạt, thái độ thiếu kiên nhẫn hiến Phó Song Song mím môi.
Sau đó cô mới hỏi: "Cô... thấy ba ?"
Khi hỏi câu , ánh mắt Phó Song Song đầy vẻ lo lắng, rõ ràng là mặt Thẩm Từ, nhưng khi hỏi xong vô thức lảng tránh , dám thẳng mặt Thẩm Từ.
Cô sợ thấy điều mà cô thấy.
Tuy nhiên, Thẩm Từ hề vòng vo, thẳng với Phó Song Song: "Họ c.h.ế.t ."
Một câu trả lời lạnh lùng.
Phó Song Song nghẹn thở: "C.h.ế.t, c.h.ế.t ?"
Dường như cô rõ, hoặc dám tin, mắt dần mở to, đó sắc mặt đổi: "Thẩm Từ, cô dám nguyền rủa họ?!"
, Thẩm Từ cố tình , cố tình nguyền rủa họ, chắc chắn là nhạo cô , cô sẽ tin Thẩm Từ.
Thẩm Từ mặc kệ cô tin , sự thật: "Sau khi chia tay hôm đó, đường đến khu biệt thự, ván gỗ long não đáy thuyền cao su mà lỏng lẻo, thuyền lật, nhiều c.h.ế.t, bao gồm Trần Quốc Khâm và Thạch Thu Thủy."
"Không, thể nào..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-99-doan-tu-ho-da-chet-roi.html.]
"Chúng tận mắt thấy."
Từng lời từng chữ của Thẩm Từ, nghiền nát hy vọng của Phó Song Song.
Phó Song Song dám tin, hốc mắt dần đỏ lên, Thẩm Từ bằng ánh mắt sắc lạnh: "Chắc chắn là cô hại c.h.ế.t họ!"
Thẩm Từ thực sự tức đến bật : "Hại c.h.ế.t họ? Trên họ thứ gì đáng để hại họ?"
Trần Quốc Khâm và Thạch Thu Thủy vật tư, phương tiện sinh tồn, Thẩm Từ còn chẳng thèm để họ mắt.
Đương nhiên Phó Song Song điều , nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, mất khả năng suy nghĩ, đổ cho Thẩm Từ trở thành phản ứng vô thức của cô .
Thẩm Từ nên gì về cô .
"Phó Song Song, vứt bỏ họ là cô, tin họ c.h.ế.t cũng là cô."
Phó Song Song căn bản Thẩm Từ những điều , chỉ hỏi Thẩm Từ thêm một câu: "Xác ? thấy xác."
Lần trả lời cô là Thẩm Minh: "Họ rơi xuống nước, trở thành thức ăn cho đỉa biến dị, tất nhiên sẽ còn xác nữa."
Ít nhất đường họ qua, họ thấy cái xác nào, thể là đỉa biến dị ăn sạch, cũng thể là bảo vệ căn cứ dọn dẹp.
Nếu dấu vết gì...
Thẩm Từ suy nghĩ một chút: "Thỉnh thoảng vài mảnh xương vụn bên vệ đường, là của ai."
Nghe thấy lời , sắc mặt Phó Song Song cuối cùng cũng tái nhợt .
Thẩm Từ thấy gì để với cô nữa, cùng ba và trai tiếp tục lên đường về nhà, bỏ Phó Song Song phía .
Phó Song Song ở đó bao lâu, ánh nắng mặt trời đầu cô cảm thấy nóng rát, nhưng trong lòng lạnh lẽo.
Trần Quốc Khâm và Thạch Thu Thủy đều c.h.ế.t.
Họ c.h.ế.t lâu khi chia tay, c.h.ế.t ở nơi cách tòa nhà y tế xa, cơ thể nước đọng nhấn chìm, vô đỉa biến dị trong nước gặm nhấm.
Lúc đó cô đang gì? Có lẽ là ở trong tòa nhà y tế, đồ ăn thức uống.
Thực cô chuẩn tâm lý từ , khi vứt bỏ họ lường kết cục của họ, e rằng kiếp sẽ bao giờ gặp họ nữa, nhưng khi sự thật là thể gặp , trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Cô con ruột của Trần Quốc Khâm, nhưng tận thế, gia đình họ tiền, Trần Quốc Khâm cũng bạc đãi cô .
Còn Thạch Thu Thủy, đó là ruột sinh và nuôi dưỡng cô ...
Phó Song Song , đưa tay che mặt, lưng run lên từng đợt.
Tuy nhiên, lâu , cô hít một sâu, nhanh chóng bình tĩnh .
Buồn thì buồn, nhưng cô hề hối hận, trong trường hợp chỉ một suất, cô hối hận khi chọn bảo vệ bản , đây của cô .
, đây của cô .
Phó Song Song cất bước, trở tòa nhà y tế.
Sau khi Thẩm Từ đón ba về khu biệt thự, cô lấy hai bộ quần áo mới từ gian , bảo họ tắm, tắm xong thì ngủ một giấc thật ngon để nghỉ ngơi.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan mới tỉnh dậy.
Họ ngủ ngon và sâu, dù con cái của cũng ở bên cạnh, gì hạnh phúc hơn việc cả gia đình đoàn tụ.
Thẩm Minh bếp xào vài món ăn và bày lên bàn.
Trần Ngọc Lan đang định cảm thán tài nấu nướng của Thẩm Minh tiến bộ thì cửa lớn tầng tiếng gõ.
Thẩm Minh cởi tạp dề, xuống xem, toe toét, vỗ vai Sở Hàn: "Đến đúng lúc thế?"
Sở Hàn mang theo vài gói dưa muối ăn kèm cơm, Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan thấy thì càng thêm vui mừng, nhiệt tình mời Sở Hàn cạnh Thẩm Từ, cùng ăn cơm.
Thẩm Từ ôm bát dịch chuyển chỗ , luôn tránh Sở Hàn, chỉ liếc thấy một nửa ống tay áo màu đen của Sở Hàn, ngay bên cạnh cô.
Thẩm Từ nghĩ đến , khó khăn lắm cô mới lấy hết can đảm mời Sở Hàn gia nhập gia đình họ, nhưng Sở Hàn do dự.
Cô càng nghĩ càng thấy mất mặt, đó là đầu tiên cô mời một trai, và cũng là đầu tiên một trai từ chối.
Vì , bữa tối nay, Thẩm Từ ăn ngon miệng lắm, cũng nhiều.
Tuy nhiên, dường như Sở Hàn nhận tâm trạng của cô, trò chuyện sôi nổi với ba cô.
Đợi ăn xong bữa cơm, Sở Hàn thêm một lúc. Khi chuẩn , thể che giấu ánh mắt của nữa, thẳng Thẩm Từ.
Thẩm Từ giả vờ thấy , đóng vai rùa rụt cổ.
Trần Ngọc Lan tinh ý nhận A Từ cố tình tránh Sở Hàn ngay từ lúc bắt đầu bữa ăn, còn sự chú ý của Sở Hàn thì luôn lén lút hướng về phía A Từ.
Hai đứa trẻ đang giận dỗi ?
"A Từ, con tiễn Sở Hàn ." Trần Ngọc Lan .
Nếu hai đứa trẻ thực sự đang giận dỗi, cho chúng một cơ hội để giải quyết mâu thuẫn mới .
Thẩm Từ đang nghĩ gì, nhưng để để nhận manh mối, cô chỉ thể đồng ý, đành tiễn Sở Hàn xuống tầng..
Thẩm Từ nhanh.
Cho đến khi khỏi cửa biệt thự, cô mới chút tự nhiên : "Anh... mau về tòa nhà y tế ."
Nói xong, Thẩm Từ bỏ chạy.
Nào ngờ cô mới bước , cổ tay bỗng Sở Hàn nắm lấy.