Thần sắc đều kích động. Họ gì cần thu thập, chỉ lấy đồ ăn mang theo hướng về phía ngoài thành phố.
Hơn hai trăm cùng . May mắn là vị trí họ ở khá xa trung tâm thành phố, ở khu ngoại ô, nên sự nhiễm bức xạ hạt nhân cơ thể chỉ sinh sự biến đổi gen, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tiểu đội trưởng trạng thái của những sống sót , một nữa dặn dò: “Các bạn nhất định nhớ kỹ, nếu đồ bảo hộ hư hao, lập tức rời khỏi nơi .”
“An của chính mới là điều quan trọng nhất…”
Không cần tiểu đội trưởng nhắc nhở, trong lòng họ đều rõ ràng. Sự biến đổi cơ thể hơn hai trăm đều đang nhắc nhở họ về tính nguy hiểm của thành phố F. Đồ bảo hộ, đối với họ, chẳng khác gì tính mạng. So với đó, họ càng trở nên cẩn thận hơn.
Đường khỏi thành phố, đối với những cư dân gốc thành phố F mà , là đường quen lối cũ. Trước đây họ ngoài, chỉ là khi rời họ cũng . Những biến đổi cơ thể khiến họ dám xuất hiện mặt khác.
Hiện tại rốt cuộc chờ quân cứu viện, về phía ngoài thành phố, kích động lóc.
Sơ tán xong sống sót trong tòa nhà, tiểu đội trưởng yên tâm còn ở bên trong , liền bảo Hướng Du và những khác hành động riêng lẻ, điều tra bộ tòa nhà một .
Bên ngoài tòa nhà đều là một mảnh phế tích, bên trong càng thêm đổ nát. Nơi từng hẳn là nước ngập qua, tường bên trong là vệt nước màu đen.
Một tầng bốn hộ. Những sống sót đó đều ở bên trong . Trên mặt đất vẫn còn nhiều chất thải. Tuy đồ bảo hộ thể cách ly mùi hôi bên ngoài, nhưng chỉ cần hình ảnh mắt, Hướng Du cũng thể tưởng tượng cái mùi xộc thẳng mũi .
Bên trong tòa nhà quả nhiên vẫn còn sống sót . Khi Hướng Du điều tra đến một căn phòng ở tầng hai, trong căn hộ 203, gần nhà vệ sinh một chiếc giường nhỏ.
Trên giường một bé thể cử động. Sàn nhà vệ sinh là chất thải. Cậu bé giường, đôi mắt chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hướng Du, bé chậm rãi đầu : “Cô…, là ai…”
Hướng Du tình trạng bé, sắc mặt phức tạp, ánh mắt ảm đạm.
Cậu bé trần truồng chiếc giường nhỏ. Lớp da đùi lột bộ, lộ lớp cơ bắp đỏ tươi. Khăn trải giường phía nhuốm đỏ bởi m.á.u tươi, ngược là dịch nhầy màu vàng.
Toàn , lớp da còn nguyên vẹn duy nhất chỉ còn ở bụng, cánh tay và mặt. Dù chỉ là một động tác đầu nhỏ, bé cũng như đang chịu đựng nỗi đau vô cùng. Phần da lưng sát khăn trải giường của bé hòa quyện thành một thể với khăn trải giường.
Vân Vũ
Xuyên qua lớp mũ trùm trong suốt, bé cũng rõ bộ dạng của Hướng Du: “Chị…, họ… hết , chị …”
Hướng Du lấy thức ăn và nước uống mà tiểu đội trưởng phát lúc từ ba lô. Vặn nắp chai, cô đưa nước tới miệng bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-trong-sinh-tro-ve-giai-doan-dau-cua-mat-the/chuong-153-co-khong-di-sao.html.]
Cậu bé hiển nhiên lâu ăn gì. Nước đưa đến miệng, bé liền từng ngụm từng ngụm uống lên.
Hiệu quả cách âm của mũ trùm quá , cô gọi ở đây e rằng tiểu đội trưởng cũng thấy. Cho bé ăn uống một chút, thấy sắc mặt bé khôi phục vài phần hồng hào, Hướng Du liền dậy bước nhanh về phía cửa.
Đời , tuy cô là đến tham gia nhiệm vụ ở lô xe thứ ba, nhưng cô cũng quen thuộc với các triệu chứng bệnh khi nhiễm bức xạ hạt nhân. Bệnh trạng của bé rõ ràng là mới bắt đầu. Nếu cứu chữa kịp thời, bé thể sống sót.
Đồng đội cùng cô tìm kiếm cùng tầng lúc hẳn là lên lầu. Hướng Du xoay leo lên cầu thang.
Lúc những khác đều đang tìm kiếm trong các phòng. Hướng Du gặp Nhan Tu Oánh ở tầng bốn. Cô mới lục soát mấy phòng chút chịu nổi. Hướng Du lên thì thấy cô đang xổm mặt đất, cơ thể gần cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng nôn nhưng nôn .
Hướng Du vẫy tay về phía cô : “Lại đây.”
Nhan Tu Oánh chậm rãi lên, về phía Hướng Du ở cửa cầu thang. Nhìn biểu cảm mặt Hướng Du vẫn bình thường, hề đổi như khi, đáy lòng cô khỏi sinh vài phần bội phục đối với Hướng Du.
Hướng Du dẫn cô đến căn hộ bé. Nhìn đang giường, sắc mặt Nhan Tu Oánh càng thêm tái nhợt vài phần.
Hướng Du đến vị trí đầu giường bé, hai tay nắm chặt thanh sắt ở đầu giường. Hướng Du chỉ cuối giường, ý bảo Nhan Tu Oánh nâng mặt lên.
Nhan Tu Oánh cũng ngốc, lập tức hiểu ý Hướng Du. Cô cúi đầu dám bé giường.
Theo cái gật đầu của Hướng Du, hai cùng hợp lực nâng chiếc giường nhỏ lên. May mà đây là ở tầng hai, cầu thang cũng dài.
Hai nâng vững vàng, bé giường hề rung lắc. Tiểu đội trưởng đang chờ ở tầng một thấy hai Hướng Du, lập tức chạy nhanh tới phụ giúp một chút.
Ánh mặt trời chiếu những vùng da tổn thương của bé, giống như sự đau đớn khi bỏng rát. Hướng Du lập tức xé một mảnh vải rèm, dùng hai thanh sắt cố định xung quanh chiếc giường nhỏ, căng cho bé một cái lều đơn sơ.
Che chắn phần lớn ánh mặt trời xong, bé mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút.