Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 30.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-11 11:17:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không đúng, đây là một phần cơ thể của nàng.

Tuy nhiên Kỳ Bất Nghiên cảm thấy gì to tát, cấu tạo cơ thể bọn họ khác thì , suy cho cùng cũng chỉ là một lớp da thịt mà thôi. Hắn bình tĩnh rút tay , đầu ngón tay còn vương ấm và chút ẩm ướt.

Mặc dù đúng là nảy sinh chút tò mò về chuyện .

Vừa g.i.ế.c thêm vài , cũng mệt, bèn bên cạnh đợi độc rắn trong nàng tan hết.

Độc rắn sẽ hết một canh giờ.

Hạ Tuế An cảm thấy một canh giờ trôi qua thật chậm chạp. Thực tâm trạng nàng lúc phức tạp khó tả, nhưng thấy Kỳ Bất Nghiên đang tập trung một bên nhắm mắt dưỡng thần, cõi lòng đang dậy sóng cũng dần định đôi chút.

Kỳ Bất Nghiên dưỡng thần xong xuôi, đến gần hồ nuôi cổ trùng, xổm xuống.

Mặt nước loáng thoáng phản chiếu khuôn mặt .

Kỳ Bất Nghiên còn đưa tay khuấy vài cái, mặt nước xao động, khuôn mặt vỡ vụn trong làn sóng nước. Những con cổ trùng nuôi đáy hồ thấy động tĩnh liền bơi tới, nhưng dừng cách đó một ngón tay.

Ở đây cần bọn họ tìm lối , lối ngay phía bên trái hồ nuôi cổ trùng, tên thanh niên lệnh g.i.ế.c bọn họ cũng rời từ đó.

Thanh niên mang cây đàn cổ .

Hoặc thể , cây đàn cổ t.ử đàn vẫn luôn đặt ở chỗ .

Cổ trùng trong hồ dám chạm Kỳ Bất Nghiên, cũng nán hồ nuôi cổ trùng nữa, vài bước đến cây đàn cổ, cúi vuốt ve dây đàn, đầu ngón tay gảy nhẹ, phát tiếng "tưng".

Độc rắn tan dần theo thời gian.

Hạ Tuế An dậy từ đất, định tinh thần, cố gắng tỏ ảnh hưởng bởi chuyện , tại chỗ với Kỳ Bất Nghiên: "Ta , chúng thể ."

Kỳ Bất Nghiên buông dây đàn bằng tơ thiên tằm, ngẩng đầu nàng : "Tại ngươi xa như để chuyện?"

Nàng kiên trì bước gần .

"Không... mà."

Hạ Tuế An giỏi dối, dễ lắp bắp, ánh mắt tự chủ rơi ngón tay thon dài và đầu ngón tay chai sạn của thiếu niên.

Kỳ Bất Nghiên trầm ngâm "ừm" một tiếng gì nữa, mặc kệ cây đàn cổ bàn đá, về phía lối . Hạ Tuế An theo , xoa bóp bả vai đau nhức do ngã.

Không cần vạch áo xem cũng đoán là bầm tím .

Việc quan trọng nhất hiện tại là tìm thấy Âm Thi mẫu cổ, nàng lăng mộ Yến Vương thêm nữa.

Cũng chẳng lăng mộ Yến Vương xung khắc với mạng Hạ Tuế An , từ khi dính dáng đến lăng mộ Yến Vương, nàng liên tục thương lớn nhỏ.

Nàng quan sát xung quanh.

Rời khỏi hồ nuôi cổ trùng, lối là một mật đạo bình thường, xây bằng những tảng đá theo quy tắc nào, nhưng vẻ lộn xộn một cách trật tự, trông khá mắt. Cứ cách mười bước chân một ngọn đèn treo đầu.

Ánh sáng hắt từ xuống, soi sáng con đường phía , bóng họ đổ nghiêng mặt đất, thỉnh thoảng vài giọt nước nhỏ từ tường xuống.

Hạ Tuế An chịu tiếng nước chảy ở những nơi kín mít thế .

Nàng luôn ảo giác chỉ hai bọn họ ở đây, dường như thứ gì đó đang bám theo bọn họ. Hạ Tuế An lắc lắc đầu, để bản tự dọa .

Thay vì tự dọa , chi bằng nghĩ đến chuyện gì đó hữu ích hơn, nàng chuyển sang suy nghĩ về chuyện lăng mộ Yến Vương.

Rốt cuộc là ai luyện Âm Thi Cổ?

Là tên thanh niên ư?

Ban đầu vẻ tay sát hại bọn họ, chỉ cần bọn họ rời thể giữ mạng sống, thấy bọn họ đồng ý mới lệnh cho thuộc hạ xuống tay tàn độc.

Nếu thanh niên đó luyện Âm Thi Cổ, thì cũng nhất định là chuyện. Chỉ là một chuyện Hạ Tuế An nghĩ mãi , luyện Âm Thi Cổ luyện nó vì mục đích gì?

Chẳng lẽ là hại c.h.ế.t tất cả ở trấn Phong Linh?

Không loại trừ khả năng .

trực giác mách bảo Hạ Tuế An đây là nguyên nhân chính. Nàng đuổi theo Kỳ Bất Nghiên đang phía : "Ngươi hiểu về tất cả các loại cổ trùng ?"

Tuyền Lê

Kỳ Bất Nghiên: "Cũng coi như là ."

"Trước đây ngươi từng luyện Âm Thi Cổ ?"

Hắn : "Chưa, luyện Âm Thi Cổ cần tìm nơi như cổ mộ mới luyện , thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng xong. Trước đây ở Cô Sơn, cổ mộ, chỉ trong sách thôi."

Hạ Tuế An hỏi: "Vậy trong sách cụ thể Âm Thi Cổ tác dụng gì ?"

"G.i.ế.c ."

Kỳ Bất Nghiên thẳng.

Dùng Âm Thi Cổ để gián tiếp g.i.ế.c thì Hạ Tuế An . Điều nàng nghĩ là liệu khả năng nào khác : "Còn gì khác nữa ?"

"Luyện Âm Thi Cổ quả thực còn công dụng khác, lời đồn trong dân gian rằng Âm Thi Cổ luyện thành thể khiến c.h.ế.t sống ." Kỳ Bất Nghiên khẽ, "Cũng vì điều mà thử luyện Âm Thi Cổ."

Hạ Tuế An ghi nhớ điều .

Nàng thắc mắc: "Âm Thi Cổ thực sự thể khiến c.h.ế.t sống ?"

"Không thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-30-1.html.]

Hắn điềm nhiên : "Người c.h.ế.t là c.h.ế.t , luyện thành Âm Thi Cổ cũng cứu , chỉ là tự lừa dối một con rối chứa Âm Thi mẫu cổ trong mà thôi."

Sự khác biệt giữa con và con rối từ xác c.h.ế.t ở chỗ còn ý thức của chính .

Ý thức mới là mấu chốt.

Dù là những phát điên gặp ở trấn Phong Linh, là những xác c.h.ế.t con rối gặp khi xuống lăng mộ Yến Vương, bọn họ đều còn ý thức của chính nữa, thì tính là con thực sự.

Cũng cách nào khiến họ trở bình thường.

Còn lời đồn luyện Âm Thi Cổ thể khiến c.h.ế.t sống , thể là giả.

Nghe Kỳ Bất Nghiên xong, suy nghĩ của Hạ Tuế An rõ ràng hơn nhiều, nàng thêm điều mục đích của kẻ màn.

Sau bọn họ chắc chắn sẽ gặp sự ngăn cản của kẻ , rõ mục đích của đối phương để rơi thế quá động, còn thể xoay chuyển tình thế, điều kiện đàm phán.

Nàng ngước mắt con đường phía .

Phía là một cây cầu treo.

Cuối cầu treo là một cánh cửa lớn màu đỏ đen, sừng sững uy nghiêm, bí ẩn và trang trọng, lớp sơn vẽ phai màu, báo hiệu sự tồn tại lâu đời, như đang kể lể về lịch sử qua.

Cũng giống như cánh cửa đóng chặt , cây cầu treo cũng cũ kỹ , xuống thấy đáy cầu gì, giống như vực thẳm ăn thịt .

Nhìn lâu cảm giác sẽ hút xuống.

Hạ Tuế An dời mắt .

Kỳ Bất Nghiên lấy từ trong n.g.ự.c áo một tấm bản đồ da trâu, nhưng thấy ký hiệu của cây cầu treo.

Tấm bản đồ da trâu đ.á.n.h dấu từng mộ thất và một địa điểm khác của lăng mộ Yến Vương, một chút ghi chép nào về cơ quan trong mộ thất, đến chỉ thể dựa thực lực của để phá giải.

Bản đồ da trâu ký hiệu cầu treo, điều nghĩa là gì.

Nghĩa là đây là một con đường đặc biệt.

Có thể là đường c.h.ế.t, cũng thể là đường tắt.

Tên thanh niên thực sự g.i.ế.c bọn họ, là giả bộ, thực chất dẫn dụ bọn họ đến cầu treo ? Kỳ Bất Nghiên cuộn tấm da trâu , cất trong n.g.ự.c áo, chẳng hề bận tâm đến mục đích của .

Hạ Tuế An cẩn thận dẫm thử lên đầu cầu treo, sợ nó chắc chắn.

Dẫm lên phát tiếng kẽo kẹt.

vẻ gì là sắp đứt.

Thứ nối liền các tấm ván gỗ của cầu treo xích sắt mà là dây mây, qua bao nhiêu năm như , dây mây còn thể chống đỡ cả cây cầu treo ?

Nàng kéo góc áo Kỳ Bất Nghiên: "Chúng thực sự qua cây cầu ?"

Hắn bước lên: " ."

Hạ Tuế An cũng bước lên cầu treo theo, vì nó quá dài nên chỉ cần là rung lắc dữ dội, chỉ bám lan can bằng dây mây mới thể giữ vững cơ thể.

Kỳ Bất Nghiên dường như quen cầu treo, khác gì đất bằng, thoáng chốc sang đến đầu cầu bên .

Nàng vẫn còn ở giữa cầu khỏi ngưỡng mộ.

Vừa định tăng tốc đến cuối cầu treo, phía truyền đến tiếng bước chân, Hạ Tuế An đầu , đồng t.ử co rút.

Là con rối xác c.h.ế.t.

Bọn chúng ùa lên cầu treo với mục đích rõ ràng, Hạ Tuế An rung lắc đến mức sắp vững. Không xác c.h.ế.t trong lăng mộ Yến Vương đều đem luyện Âm Thi Cổ hết chứ, g.i.ế.c một đám đến một đám khác.

Quay đầu là tuyệt đối thể.

Nàng buông lan can , chạy bán sống bán c.h.ế.t.

Chạy tuy nguy cơ rơi xuống cầu, nhưng cũng cơ hội sống sót.

Nếu đợi đám con rối xông tới, với độ hẹp của cầu treo, e rằng nàng sẽ bọn chúng húc văng xuống mất. Bọn chúng nhận diện đồng loại, sẽ g.i.ế.c cắn, nhưng sẽ nhường đường.

Hạ Tuế An thấy mấy con rối chính đồng loại của chúng chen lấn đẩy rơi khỏi cầu treo, rơi xuống như sủi cảo thả nồi.

Thể lực của nàng bằng đám con rối khi còn sống là binh lính , chạy một nửa thở .

Không , nghĩ cách thôi.

Không thể cứ dựa khác mãi .

Đây cũng là lý do Hạ Tuế An cầu cứu Kỳ Bất Nghiên, lỡ liên lụy đến thì ? Cầu treo hiện giờ đang lung lay sắp đổ, đến cuối cầu , tội gì bắt mạo hiểm cứu nàng.

Hạ Tuế An thánh nhân gì, cũng ham sống sợ c.h.ế.t, nhưng cũng hiểu sống nào nấy. Nàng cầu cứu Kỳ Bất Nghiên, bèn ở đầu cầu lẳng lặng nàng, như một ngoài cuộc.

Bỗng nhiên, trong đầu Hạ Tuế An lóe lên một ý tưởng.

Nghĩ !

Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, Hạ Tuế An dừng bước, tóm lấy một sợi dây mây sức rung lắc, quả nhiên rơi mấy con rối xuống.

Mấy con rối chạy lắc rơi xuống, đám phía vẫn ùn ùn kéo đến. Hạ Tuế An dám chậm trễ, tiếp tục chạy, tuy nhiên, điều nàng lo lắng nhất xảy .

Dây mây của cầu treo sắp đứt .

Phát tiếng rắc rắc như đang giãy giụa.

Loading...