Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 207: Hai Lập Trường
Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:02:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mang những tâm sự khác nhà hàng dùng bữa. Ăn nửa chừng, Tiêu Uyên mới chậm rãi xuất hiện. Nhìn thấy Tô Dao cũng ở đó, cô bé gượng ép một nụ , nhỏ chào hỏi, lặng lẽ xuống ghế.
Tô Dao bất ngờ sự dè dặt của cô bé, nhịn liếc .
Ngay cả Tiêu Túng đang thờ ơ cũng nhận .
"Sao ?"
Hắn tùy tiện gắp cho Tiêu Uyên một miếng bánh gà.
Tô Dao vô thức lên tiếng, "Cô ăn thịt mỡ."
Tiêu Túng khựng , đầu nàng. Đôi mắt Tiêu Uyên cũng sáng lên, hai em, bốn con mắt đều dán chặt nàng.
Tô Dao ngừng , miệng nhanh quá gì?
Nàng cúi đầu, giả vờ như gì.
Một đôi đũa thận trọng đưa tới, gắp một chiếc bánh bao thượng hải đĩa của nàng.
"Trước đây chị thích, thử ."
Tiêu Uyên nhỏ giọng, mang theo chút nịnh nọt. Tô Dao thích cảm giác , nàng thiết với Tiêu Uyên nữa, đương nhiên cũng cần cô bé nịnh nọt . Nàng do dự một chút, gắp cái bánh bao , nhưng cũng ăn.
Khi nàng rời khỏi bàn ăn, chiếc bánh bao thượng hải vẫn còn nguyên vẹn trong đĩa.
Tiêu Uyên gương mặt đầy thất vọng, môi dẩu , mắt đỏ hoe.
Vân Vũ
Tiêu Túng vỗ vỗ đỉnh đầu cô bé, "Được , gì mà ấm ức? Lúc Tô Dao nấu cơm cho em, em cũng ít phá phách."
Tiêu Uyên ngẩng đầu lên thể tin nổi, Tiêu Túng an ủi cô bé thì thôi, còn đổ thêm dầu lửa, đời trai như thế ?
Cô bé tức giận nắm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt xông khói cuối cùng trong đĩa của Tiêu Túng nhét miệng , bực bộ bỏ .
"... Đứa nhỏ , đột nhiên nổi giận cái gì ?"
Tiêu Túng cảm thấy khó hiểu, cũng buông đũa ngoài. Tô Dao dựa ghế sofa xem báo, lúc sách báo nàng vốn chuyên tâm, vẻ mặt tâm ý.
Tiêu Túng , dần chìm suy tư, vô thức dựa cửa.
"Nhìn gì thế?"
Tô Dao phát hiện ánh mắt của , ngẩng mắt . Trong ánh mắt mang theo chút bất đắc dĩ và trách móc, khiến Tiêu Túng vui sướng. Hắn thích ánh mắt của Tô Dao. Hắn gần như theo phản xạ áp sát , gần như dán lên nàng, Tô Dao đẩy một cái, mới xuống bên cạnh nàng, "Nhìn em đó."
Tô Dao thèm để ý đến lời ngon ngọt của , tiếp tục xem báo. Một bài tường thuật chiếm trọn trang nhất.
Đó là thỏa thuận hòa đàm giữa quân Tổng thống và Nhật Bản, hai bên cùng nhất trí chĩa s.ú.n.g về phía tổ chức.
Đầu ngón tay Tô Dao run lên, nhưng nàng dám để lộ sự khác thường mặt Tiêu Túng, vội vã kiếm cớ lên lầu.
Nàng bài báo đó, tâm trạng u ám đến kiệt sức. Cùng là một nước, kẻ chọn rước voi về giày mả tổ?
Sợ lộ sơ hở, nàng xuống ăn tối, nhưng đêm đến trằn trọc trở , phẫn nộ lo lắng. Đột nhiên, tiếng bước chân nhỏ vang lên ngoài cửa. Nàng lập tức trấn tĩnh, áp tai cửa ngóng tình hình bên ngoài.
Hình như Tiêu Túng xuống lầu. Hắn dường như lái xe, mà bộ ngoài.
Tô Dao vội vàng bám cửa sổ , kinh ngạc phát hiện, vệ binh canh cổng điều .
Tiêu Túng ngoài, ngay cả vệ binh cũng tránh mặt...
Tim nàng đập thình thịch, vội quần áo đuổi theo.
bước đến cửa, cơn đau nhói tim ập đến. Nàng c.ắ.n răng nhịn tiếng kêu đau, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi. Hiện tại nàng đúng là thể chịu đựng , nhưng với đôi chân như thế , đuổi kịp Tiêu Túng, căn bản là thể.
Nàng nhớ đến hộp t.h.u.ố.c tiêm , do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy một ống, tiêm tĩnh mạch.
Thực nàng kỳ vọng nhiều, xem lời của Tiêu Túng, thể đáng tin mấy phần?
ngoài dự đoán, cơn đau ở chân thực sự giảm nhanh chóng, và cảm giác khác với cảm giác mơ hồ của t.h.u.ố.c giảm đau. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, như thể trút bỏ một gánh nặng.
Nàng vui mừng khôn xiết, liên tục sờ cẳng chân , thực sự hiệu quả.
Tiêu Túng thực lừa nàng, lừa nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-207-hai-lap-truong.html.]
Nàng nhớ lời Tiêu Túng đây, luôn bảo nghiên cứu bệnh tình của nàng, ngờ là thật.
Vì công thức tinh chế trong tay nàng, cần thiết đến mức ?
Tâm tình nàng vô cùng phức tạp, nhưng thời gian cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Đợi khi cơn đau biến mất, nàng lập tức xuống lầu, lén theo Tiêu Túng ngoài.
Người đàn ông vốn cao lớn chân dài, bước cực nhanh, Tô Dao mấy suýt bỏ rơi. May mà địa hình khu vực nàng còn khá quen, liều một phen tắt, quả nhiên thấy bóng dáng Tiêu Túng.
Đây là một khu dân cư, cách Hạ Bách Thịnh xa, cũng lây nhiễm sự hỗn loạn nơi đó, chật hẹp và đông đúc.
Chỉ trong vài giây Tô Dao tránh ánh mắt Tiêu Túng, đối phương biến mất một cánh cửa. Tô Dao dám đến quá gần, đợi một lúc lâu, xác định ai do thám, mới lén trèo lên đầu tường.
Chỉ một nhà bật đèn, mục tiêu dễ xác định.
Tô Dao nhẹ nhàng rơi xuống đất, áp sát cửa sổ ngóng động tĩnh bên trong.
"Chúng chung mục tiêu, nên hợp tác, chứ tàn sát lẫn . Thiếu soái họ Tiêu, lúc kháng chiến tiếc sức, đúng là hảo hán. Người như , lẽ nào thực sự chĩa đao tàn sát đồng bào ? Đề nghị , hy vọng thể cân nhắc thận trọng."
Giọng kiên quyết đanh thép của đàn ông vang tới, trong mắt Tô Dao thoáng chút chấn động. Lẽ nào ở Hải Thành, ngoài nàng và Thẩm Tri Du, còn đồng chí khác?
Hơn nữa, còn tranh thủ Tiêu Túng?
Tim đập nhanh hơn báo , Tiêu Túng sẽ đồng ý chăng?
Nếu thực sự thể đồng ý...
Nàng vô ý thức căng thẳng, nhưng trong phòng truyền đến một tiếng khẽ, "Lợi ích ?"
Giọng của Tiêu Túng mang theo một sự quen thuộc lạ lẫm. Lạ lẫm ở chỗ nàng lâu thấy dùng giọng điệu ; còn quen thuộc, là bởi trong sáu năm đó, nàng từng vô thấy giọng điệu bất cần đầy toan tính .
Hắn sẽ đồng ý.
Trong lòng Tô Dao đột nhiên kết luận, dù Tiêu Túng còn rõ.
"Điều kiện cứ đề , sẽ cố gắng xin chỉ thị từ tổ chức."
"Vậy nghĩ xem ..."
Tiêu Túng kéo dài giọng , Tô Dao đột nhiên giật , một dự cảm vô cùng ập đến.
Nàng rõ nguyên do, nhưng rõ ràng cảm giác căn cứ. Nàng vểnh tai, thận trọng quan sát xung quanh.
Tiếng ma sát nhỏ nhẹ đang từ từ áp sát, che đậy bởi tiếng côn trùng, vô cùng bí mật, nhưng Tô Dao vẫn thấy.
Tiêu Túng đến đây, để bàn hợp tác, mà là để bắt !
Tô Dao giận đến nghiến răng, dám trì hoãn nữa, hạ thấp giọng hô lớn, "Chạy nhanh, phục kích!"
Nàng cố ý hạ thấp giọng, hai bên trong phân biệt nàng là bạn thù, nhưng Tiêu Túng trong lòng quỷ, nên phản xạ đầu tiên là bắt . Tô Dao b.ắ.n một phát về phía , Tiêu Túng tránh kịp, viên đạn sượt qua má, để một vết bỏng.
Người nắm lấy cơ hội, thoát ngoài từ cửa sổ, bỏ chạy.
Tô Dao cũng dám trì hoãn, trèo lên tường rào, chạy về hướng ngược .
"C.h.ế.t tiệt!"
Đằng vang lên tiếng c.h.ử.i thề của Tiêu Túng, ngay đó đuổi theo.
Lòng Tô Dao thắt , lông tơ dựng , nhưng cảm thấy mừng, ít nhất Tiêu Túng đuổi theo nàng, sẽ an .
Chỉ là, nàng mới thể trốn thoát?
Tiếng s.ú.n.g vang lên từ phía , Tô Dao dám ngoảnh , b.ắ.n trả bừa một phát, nhân cơ hội rẽ một ngõ hẻm khác. đối phương đông , chỉ cần Tiêu Túng , đầy đủ nhân lực. Nàng thể kéo dài thời gian, nhanh chóng thoát khỏi những .
Thời khắc nguy cấp, tư tưởng nàng vô cùng minh mẫn. Lợi thế duy nhất nàng thể lợi dụng lúc , chính là địa hình.
Nàng ngẩng mắt phía xa, Hạ Bách Thịnh ở ngay xa, chỉ cần nàng chạy trong, mới khả năng sống sót.
Nàng do dự nữa, dậy định chạy, thì thứ gì đó lăn lộc cộc lăn tới.