Thính Ngân - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-02-20 14:10:35
Lượt xem: 6,085

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả trại đều , gần đây cãi với cha nuôi, suốt ngày dính lấy kẻ đối đầu với —Lưu Dũng—chỉ để chọc tức .

 

Lời , hợp đúng khẩu vị của Lưu Dũng, thích nhất kiểu lạnh lùng tàn nhẫn, nên chút nghi ngờ, cứ thế để tự do theo sát.

 

Lúc băng qua đám lau sậy bên hồ, thấy mặt nước gợn lên từng vòng sóng nhỏ.

 

Lưu Dũng mấy canh giờ, càng lúc càng cáu kỉnh, càu nhàu:

 

["Tên c.h.ế.t tiệt đó trốn !”

 

"Hại gãy cả chân!”

 

"Nếu bắt , sẽ róc thịt nhân ngư!"]

 

Ta liếc mặt hồ, hờ hững đáp:

 

" , nhất định dạy dỗ một bài học."

 

Một bên là rừng rậm, một bên là hồ nước nông, giữa hai bên con đường nhỏ uốn lượn dọc bờ nước.

 

Lau sậy mọc rậm rạp.

 

Những khe hở giữa tảo nước và bèo tấm lộ những vệt nước đen ngòm.

 

Gió lặng, nhưng mặt nước vẫn còn gợn sóng.

 

Lưu Dũng kêu ca mãi, còn định xuống nghỉ.

 

Ta ngẩng đầu sắc trời, :

 

"Mặt trời sắp lặn , còn thời gian nghỉ ngơi.”

 

"Chi bằng chúng tách tìm, như nhanh hơn."

 

Hắn đồng ý, chúng chia hai hướng.

 

Chờ xa, mới .

 

Nhìn xuống một vệt áo tím mờ nhạt trong làn nước tối đen, khẽ xuống mép hồ:

 

"Ra ."

 

Chờ một lúc, trốn trong nước động đậy.

 

Ta vạch lớp bèo xem—

 

Hắn gần c.h.ế.t đuối .

 

Ta do dự, lập tức nhảy xuống, vật lộn lôi lên bờ.

 

Hắn bất tỉnh nhân sự, sắc mặt tái nhợt, vất vả lắm mới đánh thức .

 

Vừa mở mắt, hoảng hốt, định lao xuống nước nữa.

 

Ta túm lấy vạt áo , lạnh nhạt :

 

"Ngươi sợ cái gì? Ta đến bắt ngươi về."

 

Lúc mới hồn, nhận mặt là .

 

Chính đưa cho con dao, là phòng , nhưng thực chất là tạo cơ hội cho thoát .

 

Ta vốn nghĩ, dù chạy, cũng sẽ bắt nhanh.

 

Không ngờ cũng chút khôn ngoan, tìm đến nơi nước sâu để trốn, ban ngày thì bám mép bờ, đến gần thì lặn xuống.

 

Hắn ẩn nấp vài ngày, nếu nín thở quá lâu, suýt c.h.ế.t chìm, cũng chẳng phát hiện ở đây.

 

Bây giờ, chỉ đưa cho vũ khí, giúp cơ hội bỏ trốn.

 

Mà còn cứu một mạng.

 

Hắn xử lý cảm xúc thế nào, cứ đầy bối rối, cảm ơn, vẫn còn ghét vì chuyện đây.

 

Do dự một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng:

 

"Ngươi… Tại cứu ?"

 

Ta phủi sạch cỏ dính áo, ngẩng đầu:

 

"Thuận tay thôi."

 

Ta còn nghĩ xong đưa rời khỏi đây, thì Lưu Dũng bất ngờ .

 

lúc câu hỏi của .

 

Lưu Dũng trợn mắt, giận dữ đến mức lông tóc dựng :

 

"Ta kẻ giở trò mà!”

 

"Ngươi theo cả ngày, bỗng dưng đòi tách .”

 

Hồng Trần Vô Định

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thinh-ngan/chuong-12.html.]

"May mà để đề phòng, kiểm tra.”

 

"Không ngờ thả chính là ngươi!”

 

"Rốt cuộc ngươi ý đồ gì?!"

 

13

 

Hắn định lao tới bắt và Thẩm Niệm Chương, Lý Nhị Ngưu xuất hiện lưng , tung một cú đ.ấ.m trời giáng.

 

Lưu Dũng còn kịp ngạc nhiên, gục thẳng xuống.

 

Hắn phát hiện, từ đầu đến cuối Lý Nhị Ngưu vẫn luôn lặng lẽ bám theo phía , ẩn trong rừng, chỉ đợi hiệu.

 

Ta tìm một con thuyền nhỏ, bảo Thẩm Niệm Chương chèo sang bờ bên .

 

Sắp tới, trong trại sẽ hỗn loạn, sẽ ai rảnh để đuổi theo .

 

Hắn còn đang chần chừ, cuối cùng như hạ quyết tâm, nghiêm túc :

 

["Mặc dù… Mặc dù ngươi g.i.ế.c phóng hỏa, sơn tặc, còn cướp gà của cảm thấy, ngươi kẻ .”

 

"Làm thổ phỉ tiền đồ, chi bằng ngươi theo về.”

 

"Ta sẽ bảo quản gia sắp xếp cho ngươi một công việc , tìm một gia đình tử tế gả ngươi .”

 

"Còn hơn cứ sống trong cảnh c.h.é.m g.i.ế.c thế ..."]

 

Ta quăng mái chèo cho , đá thuyền xa, giọng lạnh nhạt:

 

"Mau ."

 

Hắn ngắt lời giữa chừng, nhưng tức giận.

 

Trước khi rời , vẫn cố đầu hét lớn:

 

"Làm thổ phỉ tương lai !”

 

"Nếu một ngày nào đó ngươi đổi ý, lúc nào cũng thể đến tìm !”

 

"Ta ở Thẩm phủ, Lâm Thành!”

 

"À, đúng , ngươi tên gì?"

 

Ta trả lời.

 

Chỉ lặng lẽ chèo thuyền biến mất trong rừng lau sậy, mới xoay trở .

 

Ta kiểm tra t.h.i t.h.ể Lưu Dũng.

 

Không vết thương rõ ràng.

 

Ta lấy con rắn độc chuẩn sẵn, thả trong áo .

 

Chờ nó cắn xong, mặt đỏ bừng, thở dần tắt lịm.

 

Con rắn ngóc đầu khỏi ống tay áo, trườn nước.

 

Tối hôm đó, tin tức con trai nhị đương gia rắn độc cắn c.h.ế.t nhanh chóng lan khắp trại.

 

Nhị đương gia đau đớn tột độ, tất cả đều đến chia buồn.

 

Ta vô tư thắc mắc:

 

"Ủa? Sao rắn cắn trúng n.g.ự.c nhỉ?"

 

Câu hỏi vẻ hồn nhiên, nhưng thành công khiến nhị đương gia biến sắc.

 

Hắn xé áo con trai, dấu răng ngực.

 

Rồi như ngộ điều gì đó, đập mạnh đao xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng gì.

 

Hắn bắt đầu im lặng suy nghĩ.

 

Rắn trong bụi cỏ chỉ thể cắn tay chân.

 

con cắn trúng ngực.

 

Chứng tỏ—rắn nhét trong áo.

 

Bộ áo lông hồ ly mà Lưu Dũng đang mặc, chính là do đại đương gia tặng .

 

Nhị đương gia toát mồ hôi lạnh.

 

Có kẻ g.i.ế.c , nhưng g.i.ế.c nhầm con trai .

 

Ngoài đại đương gia, còn thể là ai?

 

Ta mua chuộc đám lâu la bên cạnh nhị đương gia. Chúng thì thầm cho , khi trở về, liền triệu tập thuộc hạ tâm phúc để bàn bạc:

 

"Lão đại thấy đe dọa đến địa vị của , tay trừ khử ."

 

Bàn bạc cả đêm, cuối cùng, bọn họ quyết định tay .

Loading...