Thịnh Thế Trà Hương - Chương 123: Đương gia chi tranh (hạ)
Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:33:17
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đại sảnh
Trang Minh Hỉ cùng Trang Tín Xuyên thấy mẫu bỗng nhiên Đại phu nhân kích động mất lý trí, vội bước lên phía ngăn cản. Mấy Tông gia lão gia cũng đều cả kinh dậy, các nha bên Đại phu nhân dọa mặt trắng bệch, một đám đều ngây dại.
đúng lúc , một bỗng nhiên vọt tới mặt Đại phu nhân, bắt lấy hai tay Nhị di thái thái, dùng sức đẩy nàng . Nhị di thái thái đẩy lui phía hai bước, Trang Minh Hỉ cùng Trang Tín Xuyên chạy tới giúp đỡ vững, nàng ngẩng đầu lên, thấy cách đó xa một nha mặc một kiện váy màu xanh biếc rủ xuống đế hài, vấn hai búi tóc nhỏ, nàng khi thấy là đó, lập tức tức giận, chỉ mắng: “Tiện tỳ là ngươi!”
Người nọ ngang ngẩng cằm, nhíu mày : “Nhị di thái thái, miệng của năng nên sạch sẽ một chút, nay Tần Thiên cũng còn là nô tỳ của Trang phủ nữa, quyền nhục mạ!”
Người tới đúng là Tần Thiên!
“Tần Thiên!”
“Tần Thiên!”
Nguyệt Nương cùng Lam Sơn kinh hô cùng hô gọi, Tần Thiên đầu , các nàng liếc mắt một cái, .
“Là Tần Thiên ? Ngươi còn ?” Đại phu nhân vươn tay, trong ánh mắt ảm đạm lộ mong đợi.
Tần Thiên qua, cầm hai tay của bà, nhẹ giọng : “Phu nhân, là , vốn rời , nhưng mà thấy chuyện phát sinh, nhịn tìm đến đây.”
Đại phu nhân nhẹ nhàng , ôn nhu : “Nếu , sẽ nên trở về, ngươi bỏ xuống , thể tiêu sái?”
“Cũng , phu nhân, lúc mới phát hiện hóa là một kẻ tiêu sái!” Tần Thiên .
Nói xong, nàng về phía Trang Tín Ngạn bên cạnh, đó cũng đang nàng, trong ánh mắt sự kinh hỉ, cũng tha thiết. Tần Thiên hướng về mỉm , gọi một tiếng: “Đại thiếu gia.”
Từ khi nàng xuất hiện, Trang Tín Ngạn trong lòng kích động thôi, lúc trông thấy nàng ôn nhu gọi một tiếng, hốc mắt nóng lên, khó thể kìm nén, vội vàng đầu , che giấu cảm xúc của .
“Nếu còn là của Trang phủ, vì còn ở ?” Phía truyền đến thanh âm lạnh lùng của Trang Minh Hỉ, “Chúng đang thương nghị chuyện quan trọng, ngươi lập tức ngoài!”
Tần Thiên xoay , Trang Minh Hỉ mỉm , : “Thật khiến Trang tiểu thư thất vọng , Tần Thiên tuy rằng nô tỳ của Trang phủ, nhưng việc hôm nay cùng thoát khỏi liên quan!”
Trang Minh Hỉ mặt lộ vẻ nghi ngờ, bên cạnh Trang Tín Xuyên khẩn trương với mẫu : “Nương, cùng một nha đầu dông dài gì? Chính sự quan trọng hơn.” Nói xong về phía Tông gia lão gia bên .
Nhị di thái thái lúc mới hồi phục tinh thần, hung hăng trừng mắt Tần Thiên, đó đến bên cạnh Trang Thành Chí, : “Tam thúc công, cũng thấy , chẳng lẽ cứ để Đại tỷ như , một mù thể chủ Thịnh Thế, thể quản lý Thịnh Thế? Đây lấy sinh ý của Trà Hành vui đùa ? Tam thúc công, cần chủ cho chúng , cũng vì Trà Hành chủ! Nay, Đại tỷ còn tuyển lựa nào khác, duy chỉ còn Tín Xuyên của chúng …”
Đang lúc mi phi sắc vũ còn xong, bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo đánh gãy: “Ai Đại phu nhân còn khác để tuyển lựa!”
Nhị di thái thái trong lòng bốc hỏa, hướng về Tần Thiên liếc mắt , “Nơi chỗ cho ngươi xen mồm , , lôi kẻ ngoài cho !”
Có ma ma lên tiếng trả lời tiến lên, Tần Thiên chỉ hai ma ma , trừng mắt, lớn tiếng : “Phu nhân còn lên tiếng, các ngươi dám càn, các ngươi lá gan thật lớn, cũng dám đem chủ tử để mắt? Gia quy của Trang phủ chỉ là trang trí thôi ?”
Hai ma ma nàng hù dọa như , khiếp đảm Đại phu nhân liếc mắt một cái, nhất thời dám tiến lên!
Nguyệt Nương, Lam Sơn cùng với Trang Tín Ngạn hai mắt sáng lên Tần Thiên, Đại phu nhân tuy rằng thấy, mặt cũng lộ một ít sáng rỡ. Xa xa, Tam di thái thái nghĩ rằng bọn họ đối với Trang Tín Trung còn hết hy vọng, gắt gao giữ chặt , Trang Tín Trung trong lòng áy náy cùng tự trách dày vò, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Tần Thiên bình thản, mặt , xoay , nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại phu nhân, nhẹ giọng : “Phu nhân, quên còn Tần Thiên ?”
Nhân sinh đời, cừu báo cừu, ân báo ân. Mặc kệ Đại phu nhân vì nguyên nhân gì, nhưng nếu phu nhân, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha ở phòng giặt, phu nhân bồi dưỡng, nàng vĩnh viễn thể tiếp xúc với chuyện ở Trà Hành, càng thể học một tài nghệ, thể tiền vốn nếu rời khỏi Trang phủ; Nếu phu nhân rộng lượng, nàng càng thể dễ dàng thoải mái như . Nếu phu nhân thể tìm tuyển chọn thích hợp, hoặc thể buông tay việc của Trà Hành mà an sống, nàng nhất định thể tiêu sái rời , nhưng hiện tại Tín Trung năng lực, Đại phu nhân tình nguyện tàn phá thể, cũng buông tha Trà Hành, nàng cũng nếu rời , còn thể an tâm sinh sống. Vạn nhất ngày nào đó thấy tin tức bất hạnh của Đại phu nhân, cả đời lương tâm sẽ càng bất an.
Chỉ báo đáp ân tình của phu nhân với , nàng mới thể tiêu sái, tùy ý sống theo ý
Đại phu nhân sắc mặt đột nhiên sáng lên, thất thanh : “Tần Thiên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-123-duong-gia-chi-tranh-ha.html.]
Biết nội tình Nguyệt Nương cùng Lam Sơn kích động lau nước mắt.
Trang Tín Ngạn Tần Thiên, một lòng chịu khống chế đột ngột nhảy nhót.
“Đây là ý gì, gia chủ Trang phủ cùng Tần Thiên thì gì liên quan?” Nhị di thái thái kinh nghi bất định.
Trang Minh Hỉ Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cách đó xa vẻ mặt dị thường, trong lòng bỗng nhiên sinh một ý niệm mơ hồ.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Dần dần đổi sắc mặt.
Đại phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Thiên, hít sâu một , áp chế kích động trong lòng, lớn tiếng : “Ta chỉ một để tuyển lựa, khác chính là…” Tần Thiên theo từng lời của Đại phu nhân mà ngẩng đầu lên, hai mắt lóe sáng, ánh mắt kiên định!
Đại phu nhân bỗng nhiên dâng lên vô hạn tin tưởng, mặt lộ ý , bà chậm thanh âm: “Người tuyển chọn khác chính là Tần Thiên, nếu Tín Trung , như Tần Thiên sẽ tiếp nhận từ tay đảm nhiệm địa vị đương gia!”
“Đại tỷ, ngươi điên chứ!” Nhị di thái thái đầu tiên kêu tiếng, nàng chỉ Tần Thiên, vẻ mặt châm chọc: “Chỉ bằng nàng , chỉ bằng nha đầu như nàng , nàng dựa cái gì mà đảm nhiệm chức vị gia chủ của Trà Hành!”
Tông gia nhóm cũng đều hai mặt , lắc đầu, chỉ cảm thấy lời của Đại phu nhân buồn vô cùng!
Đại phu nhân thấy những điều , nhưng sắc mặt bình tĩnh lời trong lòng: “Chỉ bằng Tần Thiên là Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng !”
Bà nhấn rõ từng chữ, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng hiệu quả gây giống như lôi đình vạn quân, khiến tất cả đều chấn động!
Trong lúc nhất thời, trường lặng ngắt như tờ, ngốc lăng Tần Thiên ở giữa đại sảnh, sắc mặt vẫn bình thản, khuôn mặt tươi .
Trang Minh Hỉ kinh sợ vô cùng, nhưng đồng thời cảm thấy chút may mắn. Tần Thiên gả cho Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân còn dám động tâm, cũng chỉ đành buông bỏ ý niệm trong đầu. Trang Tín Xuyên tuy rằng rốt cuộc chiếm Tần Thiên, nhưng tin tức , trong lòng vẫn dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt. Người ở Tam phòng đều giật , nhất thời cũng kịp phản ứng. Mà mấy Nguyệt Nương, Lam Sơn, Hải Phú vẻ mặt đều giấu sự vui mừng. Hải Phú lén lút nhéo tay Trang Tín Ngạn một chút. Trang Tín Ngạn đầu gõ một cái, tuy rằng sắc mặt trấn định, nhưng khóe miệng vẫn nhịn khẽ nhếch lên.
Sau một lúc lâu, Nhị di thái thái mới tìm thanh âm của , thanh âm sắc nhọn kích thích tai của , “Đại tỷ, ngươi điên ? Nàng bất quá chỉ là một nha đầu, ngươi thế nhưng để nàng trở thành Đại thiếu phu nhân, còn đem địa vị đương gia giao cho nàng ?”
“Có gì thể, con cưới vợ, quyền chủ, ai quyền xen ?” Đại phu nhân như tìm khí lực, tư thái tự tin, hăng hái, trung khí mười phần!
Đại phu nhân ý bảo Tần Thiên, để Tần Thiên nắm tay bà đến mặt mấy Tông gia lão gia.
“Các vị thúc bá trưởng bối, chỉ cần Tần Thiên cửa Trang phủ chúng , chính là của Trang phủ chúng ! Đương gia vị thể giao cho bất kỳ ai là chủ tử của Trang phủ! Năm đó, lão gia thể đem đương gia vị giao tay một nữ tử như , hôm nay, cũng thể đem đương gia vị giao tay con dâu của ! Tin tưởng các vị thúc bá trưởng bối hẳn thể tin tưởng cách cũng như mắt của Giang Hoa Anh, rằng, những gì hôm nay đều vì Trà Hành suy nghĩ, vì Trang phủ suy nghĩ!”
Lời Đại phu nhân leng keng hữu lực, năng khí phách, hơn nữa vẻ mặt bà kiên quyết trấn định, cộng thêm từ tới nay phẩm tính chính trực, khiến cho mấy trong dòng họ trong lòng thể sinh hoài nghi.
Dù thế nào, đối với bọn họ mà , ai là đương gia cũng quan trọng, quan trọng là Trà Hành thể kinh doanh như bình thường, bạc kiếm càng nhiều càng , ai năng lực, bọn họ sẽ ủng hộ đó!
Lúc Tần Thiên cũng là quyết định phân cho bọn họ cổ phần danh nghĩa, bọn họ sẽ theo bất luận kẻ nào, chỉ kiên định đối với lựa chọn nhất của Trà Hành, tương đương với cổ đông trong công ty ở hiện đại. Ai thể vì bọn họ kiếm tiền, bọn họ sẽ ủng hộ đó!
Nhìn thấy phản ứng của mấy Tông gia lão gia, Nhị di thái thái nóng nảy, một bước vọt tới bên cạnh Tần Thiên, kéo Tần Thiên qua, chỉ nàng lớn tiếng : “Tiện tỳ mà cũng thể là chủ tử? Ta phi!” Nhị di thái thái trừng mắt nàng, hung tợn : “Nha đầu c.h.ế.t tiệt , ngươi tư cách gì, năng lực gì mà trở thành đương gia Trà Hành, ngươi đang suy tính cái gì , cũng dám đối nghịch với ! Ngươi cũng suy nghĩ xem bản mấy cân lượng! Ngươi đừng tưởng rằng bay lên cành cao trở thành phượng hoàng, cẩn thận lợi dụng, bay càng cao, té càng đau! Thức thời thì cầm lấy khế ước bán lập tức cút khỏi Trang phủ cho , nếu ngươi cứng rắn cùng đối nghịch…” Nhị di thái thái lạnh hai tiếng, ý tứ uy h.i.ế.p ý đều thấy rõ.
So với việc Nhị di thái thái thanh âm ngưng trọng ngoan lệ, Tần Thiên vẻ mặt vẫn thoải mái thích ứng, nàng chụp lấy tay Nhị di thái thái đang chỉ nàng, : “Nhị di thái thái, dù cũng xuất phú gia, vì hành vi động tác luôn giống như đàn bà chanh chua ở chợ như ? Thượng bất chính hạ tắc loạn (Bậc ngay thẳng chính trực thì thể gương và dạy bảo ai), trí tuệ và khí độ của như thế trách giáo dục nhi tử gì, nếu như nhi tử của thật sự xuất chúng, hôm nay cần gì liều mạng cướp đoạt?”
“Ngươi…” Những lời trúng nhược điểm của Nhị di thái thái, Nhị di thái thái tuy rằng tức giận đến mức g.i.ế.c , nửa câu phản bác.
Một bên Trang Tín Xuyên thấy Tần Thiên coi thường như , vô cùng khí hận, khỏi lòng chua xót.
Tần Thiên buông tha Nhị di thái thái, nàng mặt hướng Nhị di thái thái, bước một tới gần, sắc mặt bình tĩnh, từng câu từng chữ rõ ràng, “Nhị di thái thái, cho rằng ai cũng đều yếu đuối mặc cho khác khi dễ ? Ta hiện tại rõ ràng cho , sợ !”
Tần Thiên nay chẳng những thoát khỏi phận nô tỳ, còn sắp trở thành Đại thiếu phu nhân, còn phận hèn mọn, cảm giác năng bật nhướng mày, chuyện hành động tùy ý, nàng như khí thế bức , ép tới Nhị di thái thái còn lực chống đỡ.
Tần Thiên mỗi lúc tới gần từng bước, Nhị di thái thái liền tự chủ lui về phía từng bước, trong lúc nhất thời, dường như ngay cả hô hấp cũng thông thuận.