Hà Vy đặt Chu Kỳ Minh lên ghế  bản    ở phía đối diện,  cảm thấy  chút kì. Tuy là bàn  bé nên bà  thể lo chu    thứ, nhưng  xa một đứa bé bốn tuổi như  thì    lạ .
Khuôn mặt của  đột nhiên trở nên nghiêm nghị, bặm môi  như đang nghĩ xa xôi gì đó về tương lai. Thế nhưng, giọng  quen thuộc  vang lên liền khiến hai  con Lạc An cạn lời.
【Chắc chắn là  âm mưu! Quả nhiên nơi  quá nguy hiểm.】
“???”
Thằng nhóc Kỳ Minh  cái gì cũng nghĩ cho , từ khi nào ngôi nhà bọn họ  trở nên nguy hiểm như lời  thầm của  chứ. Thỏ con nhút nhát, thì chính là thỏ con nhút nhát mà!
Lạc An và Hà Vy đang chán chường với  thì một  đàn ông to lớn  đến, hai tay đặt lên vai của   dùng sức nhanh  thể để ló mặt thẹo  hù doạ: “Ú oà.”
Cậu vẫn  thoát   tình cảnh  , nên ngay  khi gặp thêm màn , nước mắt mới ngừng  tiếp tục ứa  một cách mãnh liệt. Khuôn mặt đơ như tượng, nhưng những giọt lệ   rơi từng giọt mà nó tuôn trào như con suối, chúng lăn dài  má   rớt xuống bàn tạo tiếng tí tách.
Hà Vy bật dậy, hành động đ.ấ.m  n.g.ự.c đối phương   tiếp diễn,  điều   mạnh hơn   gấp bội như  hề nương tay một chút nào. Bà phẫn nộ: “Hai cha con nhà  hết việc để   gì cứ dọa  thằng nhỏ miết  hả!”
Người đàn ông vội vàng xua tay, cố gắng biện minh  “sư tử cái” nhà : “Vợ  em   ,  chỉ   trò cho con vui thôi mà.”
“Vui cái đầu !” - Giọng  của bà đầy đanh thép.
Ông     lép vế khi   mặt vợ, nên chỉ đành  yên chịu trận mắng yêu thương của vợ.
Con mèo cam lặng lẽ giới thiệu cho  trong tiềm thức: “Đó là ba của  - Chu Quyết Thắng, cũng thuộc giống loài báo và là  trụ cột của gia đình . Ông là một   chức vị cao trong quân đội, đảm nhận nhiệm vụ săn lùng những con thú hoang  quái vật nguy hiểm, nên vết thẹo dài  gương mặt đó cũng vì thế mà xuất hiện. Theo  nhớ thì hình như ông  giao chiến với con gấu nâu biến dị thì .”
Nghe  lí lịch đầy dũng mãnh của ông, nước mắt của  cuối cùng cũng tạm dừng, đôi mắt sáng lên một cách đột ngột, khoé miệng  nhếch lên.
【Oa,  ngờ ba  phong độ đến  đó.】
Nghe  suy nghĩ đó của Kỳ Minh, cả ba  đều dừng  hành động của , ngoáy đầu  sang đứa nhỏ đang cuộn tròn  ghế, đôi mắt tròn xoe  thẳng Chu Quyết Thắng. Trên khuôn mặt dường như còn đang lấp lánh ánh  tỏ vẻ hâm mộ ông. 
Hai  con thì  đó là tiếng lòng của  nhóc , nhưng ông thì  , ông chỉ cho rằng  đang cảm thán khi   thể lắng  Hà Vy quát mắng mà  cự cãi nên ông  xoà, xoa xoa đầu của : “Con trai   khen, con trai ai  cũng   thôi,  lẽ trong tương lai con cũng sẽ  như ba  đó ha ha ha ha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tho-con-bi-doc-tam/chuong-3-khong-muon-lam-con-trai-nua.html.]
Bà Vy lườm ông một cái  vỗ thật mạnh  lưng ông, bà ho vài  nhắc nhở nhưng hình như ông  hề hiểu ý của bà mà  càng  lớn hơn: “Như thế mới đáng mặt nam tử hán!”
Cả ba  đều    vì    ngạc nhiên và hâm mộ Quyết Thắng đến , nên đều nghĩ  cảm thấy ông  thể nhẫn nhịn vợ của  trông thật ngầu. Khi  thấy đôi tai thỏ của  cụp xuống, và cái đuôi thụt  bên trong chỉ lòi  ngoài một nhúm lông thì bọn họ    hình.
Cả ba: “…” Rốt cuộc là  nhỏ đang sợ cái gì ?
【Hu hu, Minh    gấu nâu biến dị cào một vết thẹo lên mặt ,  nó ngầu thật đó nhưng tưởng tượng  nó cào thôi  cũng thấy đau điếng  .】
【Tại  ba  bảo con trai ai    là thế nào?】
【Chẳng nhẽ  hai cũng từng giao chiến với con thú hoang hung dữ đó !? Và   sẽ tới lượt ?】
Meo hiện lên và : “Chắc là  đó.”
Nhận  câu trả lời khẳng định của Meo,  khịt mũi một cái thật sâu   ròng trong lòng.
【Hu hu, Minh    con trai nữa .】
Kỳ Minh như nhớ  gì đó, tuy vẫn còn buồn bã khịt mũi nhưng  ngẩng mặt lên  Lạc An   sang ngó Quyết Thắng,    yên phận đặt đầu dấu chấm hỏi.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
【Tại   hai và ba đều đánh  với gấu nâu biến dị mà chỉ  ba  thẹo  mặt nhỉ?】
【Chẳng nhẽ  hai mạnh hơn cả ba !? Oa, ngầu ghê!】
Lạc An xoay    bếp,  thì  vẻ điềm tĩnh nhưng khoé miệng đang giật giật cố gắng nhịn . Cuối cùng cũng  nhịn  mà dựa  lên thành bếp   ha ha.
Ông  thấy hành động của  liền đỏ mặt, bước tới phòng bếp định đánh đòn  cho chừa, thì đột nhiên ông nhận  một điều.
Nghe sổ tràng dài như  từ con út, nhưng rõ ràng  chẳng há miệng   câu nào khiến ông Thắng trở nên hoang mang, cả  run rẩy, chỉ tay về hướng của   lắp ba lắp bắp: “Chuyện.. chuyện  là thế nào?”
Kỳ Minh  hiểu ông đang hỏi cái gì nên nghiêng đầu và  chằm chằm  ông.
【Ba cũng giống  và  hai hả? Tại  hôm nay ai cũng hỏi một câu y chang  !】