【Anh ba thật đáng thương.】
【Đi mua nước cho bạn gái thì phát hiện  chỉ là món đồ chơi qua đường, còn đám   mới là  đáng  tranh giành cô bạn gái!?】
【Haiz, chỉ tiếc  ba quá thảm thôi.】
Kỳ Minh  nghĩ  lắc đầu, miệng còn chậc chậc vài cái như ông cụ non. Và cả những    bàn ăn cũng  nhịn  cú sốc ,  hình  tập  từng chút một  phá lên. 
“Ha ha ha, đáng đời lắm!” - Lạc An là  dẫn dầu cho việc phỉ báng Hoài Anh, ai biểu nó dám   yêu    gì, bày đặt yêu với chả đương.
Cậu  hiểu  hai đang  gì, tưởng     chuyện gì hài hước, định  sang hỏi  chuyện gì thì cửa nhà  mở . Người bước  là một  nhóc  tầm mười ba tuổi, đôi tai cùng cái đuôi, mái tóc bồng bềnh  lẫn    chính là báo - cùng giống loài với cha.
Vừa    nhận  đó là  ba của ,   tươi chào : “Anh ba mới nhề!” 
Đáp   là sự phẫn nộ của Hoài Anh cùng tiếng giậm chân đùng đùng. Nhìn thấy biểu hiện tức giận của nó, Lạc An  nhịn  mà  thành tiếng, thậm chí còn   lớn. Vẻ mặt của  hiện lên sự hài lòng, trề môi bước tới gần  trêu chọc: “Làm  đấy em trai? Đi chơi với bạn gái mà cũng quạu quọ  cơ ? Tâm sự với  mày chút chuyện vui  nào.”
Nó hất tay của  , đôi lông mày nhíu  như  dính chặt  , ánh mắt đỏ ngầu cả lên, thở phì phò. Nó hung hăng quát: “Anh tránh !”
Mỗi khi tức giận đến đỉnh điểm, cái đuôi cùng đôi tai của nó  chuyển sang màu trắng của báo nanh dài. Trên đuôi còn đính vài viên băng nho nhỏ, mỗi  vung vẫy đuôi là  toát  bụi tuyết. 
【??? Có vụ  luôn hả?】
Meo  hô hố: “Bất ngờ ? Tui cố tình  giải thích cho chủ nhân  để  ngạc nhiên đó.”
Cậu rùng .
【Thế giới  quái dị quá.】
Mọi : “…”
Nó đang  bực  nên  để ý lắm đến lời của em trai, đừng  là     tiếng lòng của . Những  khác thì quá quen thuộc , cũng  là con út nhà   hiếu kỳ về điều mới mẻ. Không trách , từ nhỏ đến lớn  đều  gia đình bao bọc nên mới thấy  đầu cũng    là chuyện gì lạ.
Anh  nó hất  cũng chỉ   yên   nó đang  đến cầu thang,   khẩy   kháy: “Eo ôi,  chơi với  yêu sướng gần c.h.ế.t còn bày đặt giậm chân các thứ.”
“Anh thì  cái gì!” - Nó đang  lên cầu thang thì bất chợt dừng giữa chừng,  chằm chằm : “Sao   em  chơi với bạn gái?” 
Lạc An khịt mũi tỏ vẻ khinh thường: “Anh mày là ai chứ!”
Anh cứ tưởng  khi  câu   thì Hoài Anh lao tới đánh  như thường ngày, nhưng hôm nay   lạ,  chờ mãi vẫn  thấy nó phóng như bay tạo  nguyên tảng băng nện  mặt . Anh hé mắt   nó, chỉ thấy nó  gục xuống ngay giữa cầu thang, đôi mắt đục ngầu khi nãy giờ đây  rân rấn nước mắt. 
Nó đập tay  thành cầu thang, nghiến răng ken két, miệng liên tục lẩm bẩm tên của cô gái nào đó. Theo dự đoán của gia đình họ, thì chắc   là  yêu của nó,   , bây giờ là tuổi dậy thì mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tho-con-bi-doc-tam/chuong-5-chieu-nay-hay.html.]
Thế , Chu Kỳ Minh  là  phá vỡ cục diện rối rắm, ngọng nghịu : “Anh ba  chắm xừng thịt dồi hả?” (Anh ba  cắm sừng thiệt  hả?)
“Làm  em ?” - Nó  dừng hành động của ,  ngoắt sang   với tròng mắt đỏ hoe, nó cố gắng để nhả  từng chữ như  ăn tươi nuốt sống thỏ con. 
Cậu sợ hãi nép   lưng ghế để che  cả , chỉ  lồ lộ phần nửa khuôn mặt , hai tay thỏ cũng cụp xuống tố cáo . Quyết Thắng để giải nguy cho đứa con út của , ông   dậy tiến tới gần Hoài Anh chặn tầm   : “Ai cũng  hết .”
Khi   câu đó và  nước mắt đang ứa , ông  nhịn  mà  phá lên,  vỗ  lưng nó  trêu chọc thằng nhỏ: “Không ,  , chỉ là cô gái thôi mà, việc gì   thế hả con? Còn nhiều gái lắm, con tìm cô khác là ! Ha ha ha!”
Bây giờ, nó  còn thấy buồn bã  bực bội   phản bội nó nữa, mà là sự nhục nhã khi cả gia đình đều   cảnh của . Khuôn mặt nó đỏ lên vì mất mặt, nước mắt chảy  ngày càng nhiều hơn nhưng nhất quyết  chịu thừa nhận: “Không !”
“Thanh Nhi, cô .. chỉ đang giỡn cùng bạn  khác giới thôi.” 
“Nào  bạn  khác giới! Mười thằng đấy đều là bồ nó đó.” - Lạc An  chút quan tâm đến thằng em của , mà trực tiếp vả thẳng mặt để nó tỉnh táo hơn.
Nó  chịu  nữa nên dùng hết sức phóng lên  lầu,  chạy   như đứa con nít.
【Oa,  ba yếu đuối!】
Cả nhà trừ Kỳ Minh  đều  phá lên, tay còn vỗ đùi bôm bốp. Hà Vy cũng  ngoại lệ: “Ha ha, ai biểu yêu nhầm đứa lì lợm  chi,  hiền với  như  của con là  !”
Lời  dứt Quyết Thắng lẫn Lạc An đều yên lặng một cách lạ thường, cúi đầu xuống len lén liếc bà nhưng khi đụng  ánh mắt của sư tử, hai  họ nhanh chóng  đầu sang chỗ khác. Họ cố gắng đánh trống lảng,  thì huýt sáo,  thì gãi gãi đầu: “Chà, nay trời  thật con nhỉ?”
“Đẹp thật ba ạ.” 
Lần đầu tiên hai cha con hoà thuận đến như , thậm chí còn quàng tay qua cổ của  kéo  chỗ khác.  kế hoạch của họ  tan tành, bà Vy lao tới nện lên đầu mỗi  một cú đấm, sưng nguyên cục.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Lạc An phản kháng: “Mẹ đánh đau quá!”
“Sao em nỡ đánh !” - Quyết Thắng  phục, cố gắng giữ sĩ diện  mặt Kỳ Minh. Chỉ đáng tiếc bà Vy quá mạnh mẽ: “Ông còn dám  ! Thái độ của hai  là  ý gì?”
Họ đều câm nín,  dối thì trái với lương tâm mà  thật thì tan xương nát thịt với bà mất. Thế là  yên chịu trận.
【Mẹ hung dữ ghê.】
“Hử!?” - Bà  mặt sang  Kỳ Minh với tốc độ thần kỳ, khiến  giật thót  hoang mang    gì, nên  đành giả vờ  xuống đất nhắm hai mắt  giả chết.
【Tui hổng thấy ,  hổng thấy tui.】
Hà Vy: “…” 
Quyết Thắng: “???” Chiêu  !
Lạc An: “!!!” Phải ghi chiêu thức   sổ mới .