Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 67.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 08:08:54
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giản Dao đưa tới đồn cảnh sát, nhốt trong phòng thẩm vấn.
Trên bàn là con d.a.o găm hoa văn tinh xảo, niêm phong trong túi vật chứng trong suốt.
Đối diện với cô là hai cảnh sát liên tục đặt câu hỏi.
“ hề dùng d.a.o đ.â.m .”
Cô chỉ đúng một câu như thế.
Dù đối phương gì, thậm chí đặt tất cả bằng chứng mặt, cô vẫn giữ im lặng, thừa thêm một chữ.
Thời gian trôi chậm như tra tấn, từng phút từng giây đều khó chịu đựng.
Giản Dao giam giữ suốt mười hai tiếng, cuối cùng cũng bảo lãnh ngoài.
Người tên bảo lãnh là Phó Thịnh Niên, nhưng đến đón cô là Thẩm Dịch và Cố Tương.
Cố Tương thấy vẻ mặt hoảng loạn, hồn bay phách lạc của Giản Dao liền lao đến ôm chặt lấy cô.
“Không , đừng sợ.”
Cô gục đầu vai Cố Tương, nước mắt tuôn trào ngớt.
“Tớ hề đ.â.m … tớ …”
Cố Tương đau lòng đến theo, vỗ lưng cô liên tục, dịu giọng an ủi:
“Tớ mà, tớ đều cả.”
Cô một lúc, Cố Tương đỡ lên xe Thẩm Dịch.
Suốt đường về, cô luôn gối đầu đùi Cố Tương, để mặc cô vỗ nhẹ vai và lưng, ngừng trấn an.
“Phó Thịnh Niên đang cố gắng tìm cách .”
Giản Dao chỉ cảm thấy tim như tro tàn lạnh ngắt, tin nổi lời :
“Anh mà sẽ giúp tớ ? Anh thậm chí còn tin tớ…”
Cố Tương vội :
“Anh tin , thật sự tin.”
Cô mấp máy môi, nhưng cổ họng khô khốc, nổi nên lời.
Cô quá mệt mỏi, đói, và căng thẳng từ lúc đưa , đến tận bây giờ, vẫn thể thả lỏng.
Xe dừng biệt thự nhà họ Phó.
Thẩm Dịch xuống xe , mở cửa ghế .
Giản Dao Cố Tương dìu xuống, đưa nhà.
Quản gia Quyền đón đầu tiên, cung kính thông báo:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở thư phòng, gặp cô.”
Cô gật đầu, bước chân nặng nề lên lầu, thẳng đến cửa thư phòng.
Cửa khép hờ.
Cô đẩy cửa bước , thấy Phó Thịnh Niên đang bên cửa sổ hút thuốc.
Trong phòng ai khác, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc, khiến nghẹt thở.
Cô bước , khép cửa .
“Anh tìm em?”
Phó Thịnh Niên đầu liếc cô một cái, đó đến sofa, dập tắt điếu thuốc, hiệu cô xuống.
Cô ngoan ngoãn đối diện , gạt tàn đầy ắp tàn thuốc.
Gương mặt mỏi mệt, đôi mắt sâu thẳm phảng phất nỗi uể oải, khiến cô bỗng thấy xót xa.
“Con d.a.o đó từ ?”
“Là quà tặng hôm phim cuối cùng, để trong một cái hộp trắng, bên trong còn một tấm thiệp, ghi rõ là gửi tặng em. Em là ai gửi… em tưởng là , còn nhắn cảm ơn WeChat.”
Phó Thịnh Niên khựng một giây.
Anh nhớ đúng là hôm đó cô gửi tin nhắn cho .
Anh im lặng một lúc, đó bước đến cửa sổ, rút thêm điếu thuốc nữa.
Giản Dao khói sặc đến ho ngừng.
“Anh hút ít thôi… hại sức khỏe.”
Phó Thịnh Niên đáp, chỉ hiệu cô ngoài.
Anh mở toang cửa sổ, bật hệ thống thông gió trong phòng, đầu thì thấy cô vẫn yên.
“Còn đấy gì?”
Giản Dao mím môi khô nẻ, nhẹ giọng hỏi:
“Anh… thật sự đang tìm cách cứu em ?”
Phó Thịnh Niên thẳng cô:
“Vợ Phó Thịnh Niên … thể là kẻ sát nhân.”
Nghe đến đây, Giản Dao hiểu .
Anh tin cô.
Anh chỉ mất mặt.
Mọi thứ rõ ràng như lưỡi d.a.o xé toạc tim cô…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-67.html.]
Phó Thịnh Niên tin rằng cô thể g.i.ế.c , chỉ là một kẻ phạm tội vợ.
Tình yêu của , chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Anh thực vẫn tin cô.
Anh giúp cô, chỉ vì cái tội danh “cố ý g.i.ế.c ” dính lên cô, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị.
“Em , em hại Giản Thi.”
Phó Thịnh Niên nhíu mày, sắc mặt càng thêm u ám, cô gái mặt mày trắng bệch, mệt mỏi nhưng vẫn cố chấp cãi lý với , vô cớ nổi cáu.
“Không khỏe thì nghỉ , đừng ở đây phiền .”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Em khó chịu.” Giản Dao gằn từng chữ, giọng cao hẳn lên.
“Bây giờ thấy mặt em, cút về phòng cho .”
Cơn giận khiến cô run rẩy.
“Anh đau lòng vì Giản Thi đúng ? Anh cho là em hại cô nên mới trút giận lên em, đúng ?!”
“Anh bảo em cút về phòng!”
“Em cút!”
Cô bật dậy, lao đến mặt , giơ tay định tát. cổ tay nắm chặt dễ dàng.
Đôi mắt đỏ ngầu, ngập tràn phẫn nộ như sắp phun lửa.
“Anh nữa: Về. Phòng. Ngay.”
Mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Em .”
“Giản Dao, đừng chọc điên .”
Khi tức lên, chính cũng kiểm soát nổi bản sẽ gì.
“Anh đau lòng cho Giản Thi thì cứ đến bệnh viện mà chăm sóc cô ! Ồ, , vì La Tây ở đó nên tiện đến, đúng ? Phó Thịnh Niên oai phong như , chẳng lẽ sợ mỗi La Tây thôi …”
Chưa hết, Phó Thịnh Niên mạnh tay hất cô .
Cô ngã nhào xuống đất, trán va góc bàn , bầm tím một mảng.
Phó Thịnh Niên khẽ run ngón tay, định tiến lên đỡ, nhưng cô hất tay .
“Anh đừng chạm em.”
Cô chật vật bò dậy, bằng ánh mắt lạnh lẽo:
“Lo mà quan tâm Thi Thi của . Dù trong mắt , em cũng chỉ là một con hèn hạ, luôn cướp đoạt tình yêu của khác.”
“Giản Dao…”
Giọng dịu một chút, nhưng cô nữa.
Một tay che trán, một tay vịn tường, cô lảo đảo rời khỏi phòng.
Ra đến hành lang, cô thấy Thẩm Dịch và Cố Tương đang đó.
Mặt Cố Tương tái nhợt, dè dặt hỏi:
“Sao cãi ?”
Giản Dao đáp, lặng lẽ về thẳng phòng.
9 giờ tối.
Phó Thịnh Niên nhận điện thoại của Điền Dã —
Đã tra mua con d.a.o và kênh đặt hàng.
Là Mạnh Mỹ Trúc mua.
Một tháng , bà tìm đến một cửa hàng nhỏ kín tiếng, đặt riêng theo yêu cầu.
Phó Thịnh Niên dập máy, dụi tắt điếu thuốc, khoác áo rời khỏi thư phòng.
Anh lái xe thẳng đến bệnh viện, phòng bệnh của Giản Thi.
Cô vẫn ngủ.
La Tây đang ở bên giường biểu diễn trò ảo thuật vụn giúp cô đỡ chán.
Thấy Phó Thịnh Niên đến, ánh mắt Giản Thi lập tức sáng lên, dậy với vẻ mặt rạng rỡ:
“Anh Niên, trễ thế mà còn đến thăm em ?”
Phó Thịnh Niên sắc mặt lạnh tanh, liếc La Tây, hiệu cho ngoài.
Trong lòng La Tây vui, nhưng vẫn thu đạo cụ, rời khỏi phòng bệnh.
“Anh Niên, sắc mặt tệ quá. Anh ăn uống tử tế đúng ?” Giản Thi chu môi, đầy quan tâm.
Anh xuống mép giường, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Con d.a.o là em đặt . Chính em dùng d.a.o đ.â.m bụng . Anh sai chứ?”
Giản Thi khựng , bật :
“Anh Niên, đùa thật đấy. Trên đời ai tự đ.â.m cơ chứ?”
“ em . Chỉ để gài bẫy Giản Dao.”
“Em … Là chị với như đúng ? Loại chuyện đó thể tin ?”
“Mẹ em cũng tham gia. Các định gán tội danh g.i.ế.c thành cho cô . Với bằng chứng hiện , kể cả giúp cô cũng khó mà thắng nổi vụ kiện .”
Giản Thi há miệng định phản bác, nhưng Phó Thịnh Niên cắt lời:
“Nói , em thế nào mới chịu buông tha cho cô ?”