Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 71.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 08:59:02
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết thúc ư?
Phó Thịnh Niên sững sờ tại chỗ, Giản Dao kéo cửa bước ngoài, cả như sét đánh trúng.
Giản Dao cố gắng kéo chiếc vali nặng nề xuống lầu.
Quản gia Quyền thấy , định tiến lên giúp một tay nhưng cô giơ tay ngăn .
“Thiếu phu nhân, cô…”
“Bảo tài xế chuẩn xe cho .”
Quản gia Quyền vội vàng gật đầu, định theo lời cô thì thấy Phó Thịnh Niên sắc mặt dữ dằn bước nhanh từ tầng hai xuống.
Người đàn ông bước vội, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, thẳng tới, giật lấy chiếc vali trong tay Giản Dao, ấn gập cần kéo xuống.
“Anh cho phép em .”
Giản Dao hất tay , nhưng cổ tay bóp chặt đến mức xương như sắp gãy.
“ .”
“Em là của Phó Thịnh Niên . Em đừng hòng rời khỏi nơi .”
Nhìn ánh mắt tràn đầy oán giận và tức giận của , Giản Dao bỗng bật phì một tiếng, đôi mắt đỏ hoe, vai run lên vì .
“Anh yêu , giữ gì? Chẳng lẽ chỉ để giải quyết nhu cầu? Loại chuyện đó, bất kỳ phụ nữ nào cũng thể giúp , cần gì là ? là kết thúc , nhường chỗ cho các , quý trọng, mau ôm con gái mà yêu, cứ giữ . Phó thiếu gia, hành động của thật quá nực .”
“Im miệng!”
Phó Thịnh Niên mắt đỏ ngầu, siết c.h.ặ.t t.a.y đang nắm cổ tay cô.
Cô đau đến nhíu mày, giơ tay lên đánh , nhưng giữ chặt, thô bạo kéo lên lầu.
“Quản gia Quyền, lấy dây thừng.”
Khóe môi Giản Dao giật nhẹ: “Anh định trói ?”
“Là em ép .”
“Phó Thịnh Niên, quá đáng !”
Quản gia Quyền lầu, cảnh tượng mắt dọa đến ngây , gì.
“ bảo ông lấy dây!”
Phó Thịnh Niên quát lớn một tiếng.
Quản gia Quyền giật , vội vàng gật đầu, chạy : “ ngay, ngay.”
Giản Dao tức đến mức cắn rách môi , miệng trào mùi m.á.u tanh, cô Phó Thịnh Niên kéo lê cầu thang, đầu gối liên tục đập bậc thang, đau đến tê dại.
“Phó Thịnh Niên, buông !”
Người đàn ông chút lay động, cứ thế lôi cô như đang kéo một cái bao tải cũ nát.
Quản gia Quyền tìm dây thừng nhanh chóng đuổi kịp.
Mặt Phó Thịnh Niên đen như đáy nồi, nhận lấy sợi dây, dùng một tay vòng qua eo Giản Dao nhấc cô lên, kẹp nách mang như vác bao gạo.
“Buông ! Hôm nay nếu dám trói , sẽ hận suốt đời!”
Phó Thịnh Niên hừ lạnh một tiếng, cúi mắt cô: “Vậy em cứ hận . Anh sẽ để em .”
“Đồ khốn nạn!”
Giản Dao gào lên một cách điên cuồng, đến mức khản cả giọng.
Phó Thịnh Niên lôi cô về phòng, ném mạnh lên giường, cho cô cơ hội bò dậy, lập tức giữ lấy tay cô, trói lưng, đó trói luôn cả chân.
Tóc cô rối như điên dại, cố gắng quỳ lên trong tư thế trói chặt, căm hận trừng mắt . Người đàn ông xuống mép giường, nắm lấy vai cô, từng chữ một gằn : “Khi nào em còn nhắc đến ly hôn, rời nữa, mới cởi trói.”
Cô tức giận, cắn mạnh vai một cái. Lần chỉ mặc áo sơ mi trắng, nhanh m.á.u thấm áo.
Anh cảm thấy đau, mí mắt giật giật, giữ vai cô kéo mạnh khỏi .
Trên môi cô dính m.á.u của , m.á.u đỏ tươi từ khóe miệng cô trào .
“Em là chó ?” Anh cố đè nén cơn giận trong lồng ngực, kéo cô về phía đầu giường.
Mặt cô dán lên chiếc gối mềm mại, cơ thể Phó Thịnh Niên dùng chăn quấn mấy vòng, quấn chặt như cái bánh chưng, thể động đậy chút nào.
“Phó Thịnh Niên, đồ khốn kiếp, thả !” Bây giờ cô, thứ duy nhất còn động đậy là cái đầu.
Phó Thịnh Niên cô đó, trừng mắt giận dữ , hai lời liền rút điện thoại gọi cho Điền Dã.
“Mấy ngày tới sẽ đến công ty, tài liệu khẩn cần ký thì đưa đến nhà cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-71.html.]
Nói xong, cúp máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường, đến sofa xuống, thở vẫn còn gấp gáp, ánh mắt rời khỏi Giản Dao.
“Từ giờ trở , sẽ ở đây trông chừng em. Bao giờ em chịu lời, mới thả em.”
Giản Dao nhạt đầy tức giận: “Tại lời ? Anh là gì của ? Anh lấy tư cách gì trói ? Mau thả !”
“Bởi vì là chồng em.”
“Anh còn là chồng ?”
“……”
Phó Thịnh Niên Giản Dao đang tức điên vì chuyện tha cho Giản Thi. Anh cũng thừa nhận, đúng là nỡ tay quá nặng với Giản Thi, nhưng sự nhân nhượng đó đến đây là hết, sẽ .
Giản Thi tự đ.â.m , là gieo gió gặt bão, cũng coi như nhận bài học.
Trời bên ngoài dần tối.
Trong phòng ngủ, Giản Dao và Phó Thịnh Niên vẫn đang giằng co. Từ trưa đến giờ, cả hai ăn gì, cũng uống giọt nước nào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Giản Dao trói chặt trong chăn, tay chân cột, tứ chi cứng đờ cả .
Cô xoay cho đỡ mỏi nhưng chăn dày đè lên nhúc nhích nổi.
Lần Phó Thịnh Niên thật sự cứng rắn, cô mềm mỏng thì cứ kiên trì đối đầu đến cùng.
Người đàn ông sofa, ánh mắt đen láy chằm chằm cô. Biết cô lâu như chắc chắn khó chịu, bước tới giúp cô lật .
Bị lật ngửa đột ngột, tay trói lưng cấn eo khiến cô càng khó chịu hơn.
“Cởi trói cho .”
Thấy cô chịu mở miệng, giọng điệu cũng bớt gay gắt hơn ban nãy, Phó Thịnh Niên liền xuống mép giường, kiên nhẫn hỏi: “Còn ly hôn nữa ?”
“Muốn.”
“Vậy thì cứ trói tiếp.”
“Phó Thịnh Niên, quá đáng thôi!”
“Là em lời.”
Anh dậy, phòng tắm lấy khăn ấm, nhẹ nhàng lau m.á.u khô dính ở khóe miệng và môi cô, đó rời khỏi phòng.
Chẳng bao lâu, , mang theo cơm tối đặt lên tủ đầu giường.
Anh đỡ cô dậy, bưng bát định đút cho cô.
“ ăn.”
Anh hừ lạnh: “Tuyệt thực với ?”
“Dù c.h.ế.t đói cũng ăn đồ đút. Mau cởi trói.”
“Vậy em còn định bỏ trốn ?”
“Có.”
“Vẫn chịu lời?”
“……”
Phó Thịnh Niên thấy cô im lặng , cũng chịu ăn, liền đưa miếng thịt đang định đút cho cô miệng .
Mùi thơm của cơm canh tỏa khắp phòng, ngay mặt cô, ăn ngon lành.
Giản Dao đói cả ngày, nuốt nước bọt, miếng thịt đưa lên miệng, bụng kìm mà réo lên một tiếng.
Nghe tiếng bụng cô réo, khóe môi Phó Thịnh Niên cong lên, nở nụ đầy gian xảo: “Đói ?”
“……”
“Ăn ?”
“……”
Cô ăn, nhưng cơm canh dì giúp việc nấu quá thơm.
Giản Dao nuốt nước bọt nữa, thấy gắp miếng thịt đưa tới, cô do dự, ăn mà dám há miệng.
“Có bóp miệng em để nhét ?”
“ là ăn!”
Phó Thịnh Niên giữ cằm cô, bắt cô mở miệng thành hình chữ “O”, đút miếng thịt nóng hổi .
Thịt mềm, đậm đà, xào khéo, thơm ngào ngạt.
Cô nhai hai cái… phì nhổ xuống.