Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 72.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 08:59:34
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miếng thịt rơi xuống đùi Phó Thịnh Niên, để một vết dầu mỡ rõ ràng chiếc quần âu đắt tiền.
Anh chỉ liếc mắt một cái, để tâm, tiếp tục cưỡng chế đút thức ăn miệng cô.
Sau khi đút xong cơm canh, tiếp tục đút súp cho cô.
Cô phối hợp, nước súp vương vãi khắp nơi, quần áo lẫn ga trải giường đều vấy bẩn.
Anh bực đặt bát súp xuống, kéo mạnh chăn đang quấn cô, vác cô lên thẳng phòng tắm.
“Anh định gì?”
“Bẩn c.h.ế.t , sẽ tắm rửa sạch sẽ cho em.”
Tim Giản Dao như nhảy lên tận cổ họng. Cô bây giờ cả tay lẫn chân đều trói, chẳng lẽ định… trút bỏ quần áo cô tắm rửa như ?
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi khiến cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cô liều mạng giãy giụa, hai chân đá loạn lên.
“ cần tắm cho ! Buông ! Anh thấy !”
Cô gào lên, giọng khản đặc.
Phó Thịnh Niên thèm để ý, đặt cô lên bồn rửa mặt, hai tay ấn vai cô, giọng cho phép phản kháng: “Ngồi yên đây, đừng động đậy.”
Nói xong, mở nước.
Giản Dao tranh thủ giãy giụa, cố gắng trượt khỏi bồn rửa. vai cô vô tình va đống đồ dùng trong nhà tắm, tất cả rơi xuống đất. Chiếc ly đánh răng vỡ vụn, những mảnh thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh đèn.
Cô bỗng cảm thấy hối hận. cơ thể bắt đầu trượt xuống, tay chân đều trói, cô thể ngăn cản chuyện sắp xảy .
“Phó Thịnh Niên! Cứu !”
Cô hoảng hốt hét lên một tiếng.
Phó Thịnh Niên thấy liền đầu , đúng lúc thấy ly thủy tinh rơi xuống vỡ vụn choang một tiếng, còn cô thì trượt khỏi bồn rửa, hai chân giẫm thẳng lên đống mảnh vỡ.
“A—!”
Thủy tinh đ.â.m sâu gan bàn chân, đau đến mức cô co , khuỵu xuống đất, run rẩy.
Phó Thịnh Niên hoảng loạn lao tới, ôm cô từ đất lên.
Cô cuộn trong lòng , run lẩy bẩy vì đau đớn, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Vai và đùi mảnh vỡ cứa , m.á.u thấm đỏ cả một mảng lớn quần áo, nhưng đau nhất vẫn là lòng bàn chân, thủy tinh đ.â.m sâu, m.á.u nhỏ từng giọt xuống sàn.
“Anh bảo em đừng cử động mà?” Phó Thịnh Niên giận đau lòng.
Anh bế cô trở giường, vội vã chạy ngoài mang theo hộp thuốc. Nhìn thấy cô cuộn co ro, run rẩy, lòng bàn chân đầy m.á.u thịt lẫn lộn, trái tim như bóp nghẹt, lập tức bước nhanh tới.
“Cố gắng chịu một chút.”
Anh tháo dây trói chân cô, mở hộp thuốc định xử lý vết thương, nhưng tay cầm nhíp của run, nên bắt đầu từ .
Mảnh thủy tinh đ.â.m quá sâu, nếu rút mà cầm m.á.u sẽ nguy hiểm.
Vết thương kiểu rõ ràng thể để một chuyên môn y tế như xử lý.
Không chần chừ nữa, vứt nhíp sang một bên, tháo luôn dây trói tay cô, bế cô lên chạy thẳng ngoài.
Máu từ chân cô rơi thành từng vệt dài sàn nhà.
Giản Dao nghiến răng chịu đựng suốt quãng đường, đến bệnh viện thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bác sĩ lấy hết mảnh thủy tinh khỏi chân cô, rửa vết thương, khử trùng cầm máu, từng bước một đều hề nhẹ nhàng. Sau khi cầm m.á.u còn tiêm ngừa uốn ván, vết thương sâu đến mức cần khâu .
Cô căng cứng cả , cắn chặt răng hàm, rên một tiếng.
Phó Thịnh Niên ôm chặt cô trong lòng, cảm nhận rõ ràng cô đang run rẩy.
Cô đau ?
Sao kêu một lời?
Chỉ bác sĩ cầm kim khâu vết thương của cô thôi mà cảm thấy tim như đ.â.m xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-72.html.]
Vết thương ở chân băng bó, vết xước ở vai và đùi cũng xử lý. Thần kinh vốn căng như dây đàn của Giản Dao đột ngột thả lỏng, cả gần như mềm nhũn trong lòng Phó Thịnh Niên. Nước mắt sinh lý vì đau rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi của .
Cô thương ở chân, giờ chạy cũng thể, thậm chí chẳng cần trói nữa.
“Giờ thì thể trong thời gian ngắn, hài lòng chứ?” Cô ngẩng đầu, giọng lạnh lùng, trừng mắt Phó Thịnh Niên.
Anh nhíu mày, thể tin trong tình cảnh mà cô vẫn còn hờn giận với .
Anh im lặng bế cô lên, rời khỏi bệnh viện, đặt trong xe.
Trên đường về, khí trong xe vô cùng nặng nề.
Giản Dao nghiêng đầu chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ, buồn liếc lấy một cái.
Nếu Phó Thịnh Niên kiên quyết giữ cô bằng cách trói buộc, thì chẳng xảy chuyện ngoài ý .
Về đến nhà, Phó Thịnh Niên xuống xe , bên Giản Dao mở cửa, vòng sang, bế cô khỏi xe.
“Ngày mai chuẩn cho một chiếc xe lăn, khỏi phiền đến .”
Phó Thịnh Niên cúi mắt cô, lời nào, ôm cô nhà, đưa về phòng.
Người giúp việc dọn sạch vết m.á.u giường và sàn, ga trải giường cũng mới.
Vừa xuống giường, Phó Thịnh Niên liền cởi bộ quần áo dính đầy m.á.u bẩn của cô , lấy khăn ấm lau . Lúc đầu cô giãy giụa dữ dội, mắng chửi liên tục, liền giữ c.h.ặ.t t.a.y cô .
Cô thoát , đành miễn cưỡng chịu đựng.
Bị lật qua lật như một đứa búp bê, cô cảm thấy chẳng khác gì một phế nhân.
Sau khi giúp cô đồ sạch sẽ, đỡ cô xuống, đắp chăn, chỉnh gối đầu, dỗ cô yên nghỉ, phòng tắm tắm rửa.
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm vang . Giản Dao chậm rãi dậy, ánh mắt dán chặt chiếc ghế sofa phía đối diện.
Túi xách của cô để sofa, điện thoại ở trong túi.
Nếu cô thể liên lạc với Cố Tương, thể Cố Tương sẽ đến giúp cô rời khỏi nơi .
Phó Thịnh Niên mới phòng tắm lâu, đây là cơ hội duy nhất để cô cầu cứu với thế giới bên ngoài. nếu cô thật sự gọi cho Cố Tương, mà đối phương đến đón cô , Phó Thịnh Niên liệu chịu buông tay? Sợ là chỉ cô, mà ngay cả Cố Tương cũng sẽ liên lụy.
Sau một hồi do dự, cô nhíu mày xuống .
Tiếng nước trong phòng tắm dừng , chẳng bao lâu cô thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Cô xoay nghiêng, lưng về phía phòng tắm. Chưa bao lâu, Phó Thịnh Niên xuống lưng cô, một bàn tay ấm nóng đặt lên vai, mạnh mẽ xoay cô , buộc cô đối diện với .
“Còn đau ?” Giọng dịu dàng đến lạ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô.
Cô im lặng.
Anh cô chốc lát, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi cúi xuống, định hôn cô.
Cô nghiêng đầu né tránh: “Anh gì ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Lần em thương ở lưng, thế ?”
“……”
Nhìn khuôn mặt càng lúc càng áp sát, Giản Dao căng cứng, các tế bào như phản kháng dữ dội. Cô định đẩy , nhưng giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ôm sát lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Nụ hôn từ nhẹ đến sâu, từ chạm khẽ đến cuồng nhiệt…
Hơi thở của Giản Dao dần trở nên hỗn loạn, đầu óc mơ hồ, cơ thể giữ chặt, gần như thể cử động.
Hôn một lúc, Phó Thịnh Niên bỗng rời môi cô, lật đè lên.
Tim cô đập thình thịch, gương mặt vốn tái nhợt giờ cũng đỏ bừng.
“ thương như thế , mà vẫn tha cho ?”
Hơi thở của dồn dập: “Thương ở chân, ảnh hưởng.”
“Anh là đồ cầm thú…”
Câu kịp dứt, thở cướp mất, môi chiếm lấy một cách cuồng nhiệt.