Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 73.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 09:17:30
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong chớp mắt, quần áo xé thành từng mảnh, chỉ còn sót vài mảnh.
Giản Dao cố gắng phản kháng, nhưng cơ thể Phó Thịnh Niên dễ dàng xoay ngược .
Anh giữ chặt hai tay cô, đan chặt mười ngón tay , lồng n.g.ự.c nóng rực áp sát lưng cô.
“Phó Thịnh Niên, đúng là đồ khốn.”
Cô nghiến răng, giận đến mức vai cũng run lên.
Phó Thịnh Niên vùi mặt hõm cổ cô, bật khẽ: “Mới thế sốt ruột ?”
“Đừng chạm .”
Anh hôn nhẹ lên má cô: “Giản Dao, em yêu ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Phó Thịnh Niên, đừng để hận .”
“Sao? Vẫn còn nghĩ đến chuyện ly hôn?”
“Phải.”
“Hai năm là em tự đào hố, tự nhảy . Giờ rút lui, em từng nghĩ đến ?”
“Thế còn bây giờ, từng nghĩ đến cảm nhận của ?”
Cả cô đau nhức, căn bản chịu nổi sự dằn vặt của .
“Anh thể chạm em… nhưng em thu lời ly hôn.”
Giản Dao im lặng, đáp lời .
Anh đợi một lúc, nhận câu trả lời , liền bắt đầu hôn cô một cách kiêng nể.
…
Ngày hôm .
Mưa lất phất rơi từ sáng sớm đến tận trưa vẫn dứt.
Giản Dao ngây giường, mặc cho Phó Thịnh Niên dùng khăn ấm lau cho cô. Cô cảm giác cơ thể như rút cạn sinh lực.
Hành vi bá đạo và lạnh lùng của Phó Thịnh Niên tối qua càng khiến cô thêm quyết tâm rời xa .
Cô , và cũng thể tiếp tục dây dưa với đàn ông nữa.
Sau khi giúp cô quần áo sạch, Phó Thịnh Niên chằm chằm cô: “Sao hôm nay ngoan thế?”
Cô chẳng vùng vằng gì, khiến cảm thấy chút bất an.
Chẳng lẽ là do quá đáng thật, khiến cô bắt đầu hận ?
Anh ôm cô lòng, bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc cô: “Sau sẽ đối xử thật với em, hứa.”
Ngực cô nhói lên, cô gắng sức giãy khỏi vòng tay .
Quen Phó Thịnh Niên nhiều năm, từ nhỏ cô luôn chạy theo . Cô là cố chấp, nhưng bây giờ chỉ là cố chấp nữa, mà là bệnh hoạn.
“Anh yêu , tại cứ giữ bên ? Anh thể buông tha cho ? Chúng chia tay trong hòa bình, chứ?”
Giọng cô dịu vài phần, đôi mắt đầy khẩn thiết, như mong chờ chút thương xót.
bật : “Anh suy nghĩ nghiêm túc… lẽ thật sự yêu em.”
Cô sững tại chỗ.
Đây mà gọi là yêu ? Rõ ràng chỉ là chiếm hữu.
Nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, kéo cô lòng, môi lượt hôn lên trán, má, môi cô.
“Nghe lời một chút, đừng chọc tức giận nữa.”
Vừa , bế cô lên theo kiểu công chúa, bước chân nhanh chậm rời khỏi phòng.
Xuống đến tầng một, cô thấy chiếc xe lăn đặt sẵn trong sảnh lớn.
Phó Thịnh Niên nhẹ nhàng đặt cô xuống, sợ chân cô đau, dặn chuẩn một lớp đệm mềm đặt sẵn chỗ gác chân.
Anh đẩy cô phòng ăn.
Lão phu nhân ăn trưa ở đó từ , thấy Giản Dao với dáng vẻ xanh xao, yếu ớt, trong mắt bà thoáng hiện chút xót xa, nhưng nhiều hơn vẫn là trách móc.
“Đã bảo cháu chăm sóc cho cơ thể, bây giờ thì , những điều dưỡng gì mà còn để thương. Cả ngày khiến lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-73.html.]
Sức khỏe , còn thương, bà thật chẳng bao giờ mới bế chắt.
Giản Dao sự bất mãn trong lời bà, cúi đầu im lặng.
Dường như thấy gương mặt khi ăn, lão phu nhân dậy rời , dặn quản gia Quyền mang cơm lên phòng.
Giản Dao cũng chẳng tiếp tục chịu đựng khí khó chịu , sang với Phó Thịnh Niên: “Sau ăn ở trong phòng là .”
Phó Thịnh Niên gật đầu, cầm bát định đút cho cô.
Cô nhạt một tiếng: “Anh tưởng là phế nhân, đến ăn cũng ?”
Cô giật lấy bát từ tay , cầm đũa ăn lấy ăn để.
Chỉ ăn uống tử tế, cơ thể cô mới mau chóng hồi phục.
Phó Thịnh Niên dáng vẻ cô đang giận dỗi ăn cơm, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt trầm xuống, lặng lẽ ăn tiếp.
Cơm nước xong, đẩy xe lăn rời khỏi phòng ăn, trực tiếp nhấc cả lẫn xe đưa lên lầu.
Ngồi xe lăn, Giản Dao cảm nhận sự rung lắc, tim cô căng thắt, sợ Phó Thịnh Niên cẩn thận cô ngã.
Lên đến tầng hai, đặt xe xuống, đẩy cô trở về phòng.
Cô tự lăn bánh xe phòng tắm để rửa mặt. Người đàn ông dựa khung cửa, nét mặt lạnh tanh, lặng lẽ cô lời nào.
“ còn khả năng chạy, cần gì canh chừng như ?”
Giản Dao , ánh mắt mệt mỏi .
Phó Thịnh Niên đáp, chỉ khẽ cong môi rời .
Cô thở một nhẹ nhõm. Sau khi rửa mặt xong, cô tự lăn xe khỏi nhà vệ sinh. Nhìn thấy túi xách vẫn ghế sofa, cô lập tức lăn xe tới, lấy điện thoại .
Lướt qua danh bạ một lúc lâu, cô nên gọi cho ai. Ngoài Cố Tương, chẳng còn ai thể giúp cô. nếu thật sự liên lạc với Cố Tương, với cách hành xử của Phó Thịnh Niên, chắc chắn cũng sẽ liên lụy.
Cô thở dài, cất điện thoại, lấy từ ngăn ẩn trong túi một viên thuốc tránh thai.
Ngay khi cô chuẩn uống, Phó Thịnh Niên bất ngờ .
Ánh mắt khóa chặt viên thuốc trong tay cô, cơ mặt giật nhẹ, nhanh bước tới giật lấy.
“Em đang uống cái gì đây?”
Anh mở vỉ thuốc, thấy là thuốc tránh thai, sắc mặt lập tức sầm xuống.
“Đến giờ em vẫn còn uống loại ?”
Không trách thử bao nhiêu cũng kết quả.
Anh bóp nát vỉ thuốc trong tay, tức giận bế cô lên và thả xuống đất.
Cô ngã ngay chân , cố gắng bò dậy, nhưng cổ ấn chặt xuống sàn.
Anh xổm mặt cô, giọng lạnh tanh:
“Giản Dao, em thật sự mâu thuẫn. Lúc thì một mực gả cho , cách để lên giường với . Bây giờ thì ? Lén uống thuốc tránh thai lưng ?”
Cô đau đến bật tiếng rên, nhưng vẫn kéo cô dậy, ném xe lăn.
Lúc chân cô đụng đất, cơn đau nhói cô hít sâu một , căng cứng.
“Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì ?”
Ánh mắt Phó Thịnh Niên đỏ ngầu, siết chặt cằm cô khiến cô đau đến mức nước mắt rơi .
Thấy cô , lòng cũng mềm đôi chút, buông tay , lau nước mắt cho cô.
“Sinh con cho , khó đến ?”
Giọng nhỏ , nhưng vẫn mang theo sự tức giận khó giấu.
Giản Dao cố gắng điều chỉnh thở, cổ họng nghẹn cứng, mà thể thốt thành lời.
“Đừng uống mấy thứ nữa.”
Anh ném vỉ thuốc nát thùng rác, quỳ một gối mặt cô, xoa xoa chiếc cằm đỏ bầm cúi xuống hôn cô.
cô cứng đờ, chẳng khác gì một cái xác hồn.
Anh hôn một hồi dừng , đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm cô, ánh lạnh như đáy hồ mùa đông.