Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 75.

Cập nhật lúc: 2025-08-26 10:38:16
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thứ đó bây giờ em cần nữa, sẽ xử lý giúp em.” Phó Thịnh Niên lạnh lùng xong, sải bước đến bên giường.

Anh xuống mép giường, giúp cô kéo chăn cẩn thận hơn.

“Đợi em khỏi hẳn, sẽ mua đồ mới cho em.”

Giản Dao trừng mắt đầy oán giận, kéo chăn lên phủ qua đầu, chui cả trong đó.

Cô suốt một ngày thèm để ý đến Phó Thịnh Niên. Đến tối, đàn ông chui chăn của cô, một tay siết chặt eo cô, cưỡng ép kéo cô lòng, những nụ hôn dồn dập rơi xuống khiến đầu óc cô cuồng, lúc nào.

Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy cả ê ẩm, như xe cán qua , cánh tay còn lưu dấu vết môi hôn của .

Lúc , Phó Thịnh Niên đang tựa ở đầu giường, phía kê một chiếc gối, một tay cầm tài liệu , tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Cô kéo chăn lên, phủ kín vai và lưng.

“Em tỉnh .”

Anh cúi mắt cô, trong ánh mắt mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.

Cô buồn bực khẽ “ừ” một tiếng, nghiêng đầu ngoài cửa sổ.

Trời mưa suốt cả ngày hôm qua, hôm nay nắng lên rực rỡ, ánh nắng ngoài cửa sổ đến mê .

ngoài tắm nắng một chút.

Người đàn ông đặt cuốn sách xuống, dậy phòng tắm ấm khăn, giúp cô lau , đó đỡ cô dậy mặc quần áo.

Phó Thịnh Niên bế cô lên đặt xe lăn, cô tự điều khiển xe lăn phòng tắm rửa mặt.

Người giúp việc nhanh chóng mang bữa sáng phòng, thịnh soạn nhưng nhiều dầu mỡ.

Cô chỉ ăn vài miếng buông đũa, di chuyển đến bên cửa sổ, lặng lẽ lên bầu trời xanh thẳm ngoài .

Phó Thịnh Niên tới, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. “Em đang nghĩ gì ?”

“Anh thể đưa em ngoài một chút ?”

“Muốn ngoài ?”

“Trời quá, em tắm nắng.”

Phó Thịnh Niên khẽ , đẩy xe lăn đưa cô khỏi phòng.

Tới đầu cầu thang, ôm cả và xe lăn lên, nhẹ nhàng đưa xuống lầu, sức lực lớn đến đáng kinh ngạc.

Ra khỏi cửa, cô hít một thật sâu khí trong lành, xen lẫn mùi cỏ cây và đất ẩm cơn mưa.

Gió nhẹ lướt qua má, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tự do.

Anh đẩy cô dạo trong sân một vòng, vượt qua cổng lớn, đó đưa cô trong vườn hoa.

Hoa trong nhà kính mưa gió hỏng, phần lớn vẫn còn nở rộ.

Phó Thịnh Niên bế cô từ xe lăn đặt lên ghế dài bên cạnh, còn cẩn thận đắp thêm tấm chăn mỏng lên chân sợ cô lạnh.

“Anh pha cho em một ly cà phê.” Anh mỉm dịu dàng, tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

Nếu là ngoài , chắc sẽ tưởng họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Cô gật đầu, ở một lâu hơn một chút, nên với : “Bảo dì ít bánh ngọt cho em nhé, em ăn đồ ngọt.”

“Được, ngoan ngoãn đợi .”

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhìn theo bóng khuất dần khỏi tầm mắt, cô liền chống dậy khỏi ghế dài, với tay kéo chiếc xe lăn xa, nhưng cách quá tầm, cô chạm tới .

Có lẽ Phó Thịnh Niên sợ cô chạy trốn, nên mới cố tình để cô ở ghế .

Cô xoay , lăn xuống đất, hai tay và đầu gối chống đất, nhanh chóng bò về phía xe lăn.

Không ngờ mới bò đến mặt xe lăn, phía liền vang lên tiếng bước chân.

Tim cô giật thót, đó là tiếng bước chân của Phó Thịnh Niên, sẽ nhanh như .

“Ai?”

Cô căng thẳng đầu , một đàn ông mặc áo khoác da đen, đội mũ lưỡi trai đang sải bước nhanh về phía cô.

Người đàn ông cúi đầu thấp, còn đeo khẩu trang, rõ mặt.

Cô hoảng hốt phắt dậy lên xe lăn, điều khiển bánh xe rời khỏi đây, nhưng đàn ông sải bước đến gần, túm chặt lấy tay cô đang đặt cần điều khiển xe.

“Giản Dao, là .”

Người đàn ông xổm xuống mặt cô, tháo khẩu trang , lộ gương mặt tuấn tú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-75.html.]

Cô giật : “Đường Tiêu, ở đây?”

Cổng sắt nhà họ Phó khóa chặt, lạ tuyệt đối thể tự tiện .

leo tường .”

“Anh đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy, mau rời khỏi đây .”

“Không , hôm nay đưa em .”

“Anh đừng bậy, nếu Phó Thịnh Niên bắt , sẽ yên .”

Đường Tiêu siết c.h.ặ.t t.a.y cô, sắc mặt nghiêm trọng: “Anh quản nhiều thế nữa, hôm nay dù thế nào cũng đưa em rời khỏi đây.”

Anh cúi đầu vết thương băng chân Giản Dao, nghĩ đến dáng vẻ cô mặt đất, tim như xé rách.

“Thằng súc sinh Phó Thịnh Niên, dám em thương thế .”

“Vết thương … là tai nạn.”

“Em còn bênh vực ? Đầu em hỏng ?”

“Thật sự là tai nạn.”

Dù là do Phó Thịnh Niên trói mới dẫn đến tai nạn, nhưng cô sai.

“Em đỡ cho thế nào cũng đổi việc tệ bạc với em. thể giúp em.”

“Như chỉ khiến thêm phiền phức.”

ngại, đừng áp lực gì cả. Giúp em là do tự nguyện, chỉ em sống hơn chút.”

lúc đó, Giản Dao lờ mờ tiếng bước chân quen thuộc của Phó Thịnh Niên, lòng hoảng loạn, cô vội vã đẩy Đường Tiêu.

“Anh mau .”

Đường Tiêu những , mà còn vòng cô, đẩy xe lăn nhanh chóng về phía cổng của vườn hoa.

“Đường Tiêu, đừng lo cho nữa, Phó Thịnh Niên sắp tới .”

, thể bỏ mặc em.”

Khi Đường Tiêu đẩy Giản Dao rời khỏi vườn, Phó Thịnh Niên từ cổng chính bước , hai bên khéo lướt qua chạm mặt.

Đi đến chỗ ghế dài nơi đặt cô, phát hiện cô còn ở đó, chỉ còn chiếc chăn mỏng, Phó Thịnh Niên sững vài giây, tiện tay đặt ly cà phê nóng lên bàn tròn bên cạnh.

Vườn hoa lớn, thể bao quát chỉ trong một ánh mắt.

Xác định cô còn trong vườn, lập tức sải bước tìm.

Từ xa, thấy một đàn ông mặc đồ đen đang vội vã đẩy một chiếc xe lăn, đang tìm lúc đang xe.

Anh chột , lập tức chạy đuổi theo.

“Giản Dao!”

Nghe tiếng Phó Thịnh Niên gọi, tim Giản Dao như rơi xuống đáy vực.

về phía Phó Thịnh Niên đang đuổi tới, vội với Đường Tiêu: “Anh mau , thể mang theo mà leo qua tường .”

cõng em, vẫn thể trèo qua .”

Đường Tiêu đẩy xe đến sát tường, nơi đó sẵn vật bệ bước do đặt từ , ngoái Phó Thịnh Niên đang sắp đuổi kịp, nghĩ ngợi liền cõng cô lên, đạp lên bệ, trèo lên tường.

“Ôm chặt lấy , đừng buông tay.”

Giản Dao đành vòng tay ôm chặt lấy cổ Đường Tiêu, dám buông lơi, sợ ngã.

Bên bức tường, đối diện con đường một chiếc xe màu đen đỗ sẵn.

Cửa sổ ghế lái hạ xuống, bên trong một đàn ông ngậm điếu thuốc, lông mày nhíu chặt, gương mặt đen như đáy nồi.

Thấy Đường Tiêu cõng an nhảy xuống đất, đó lập tức nổ máy, lái xe đến gần.

Nhận lái xe là Đường Chiến, dây thần kinh của Giản Dao lập tức căng lên.

“Sao ở đây?”

“Đừng sợ, nó đến giúp đỡ.”

Chiếc xe nhanh chóng dừng mặt Đường Tiêu, cô đặt ghế .

Khi xe rời khỏi nhà họ Phó, cổng sắt từ từ mở , Phó Thịnh Niên cũng đuổi kịp.

Người đàn ông bên lề đường, gương mặt lạnh như băng.

Biết rằng chạy bộ theo cũng vô ích, lấy xe càng kịp, chỉ thể chiếc xe phóng trong im lặng.

 

Loading...