Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 77.

Cập nhật lúc: 2025-08-26 11:24:57
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, cô thấy đang gọi .

Mở mắt , cô thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Đường Tiêu.

“Có chuyện gì ?”

Cô chậm rãi dậy, ngạc nhiên .

“Em ngủ lâu, chút lo.”

Giản Dao liếc ngoài cửa sổ, trời vẫn sáng hẳn. Cô cảm thấy mệt, chắc chỉ mới ngủ một lát Đường Tiêu gọi dậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trời sắp tối , em ngủ một ngày một đêm, đói ?”

“Một ngày một đêm?”

Cô giật , ngờ ngủ lâu như .

“Ban ngày từng gọi em, nhưng em tỉnh.” Đường Tiêu dùng khăn lau mồ hôi trán cô. “Đồ ngủ của em cũng ướt sũng , ngủ thôi mà nhiều mồ hôi thế?”

Đầu óc cô như phủ mây, ngây một lúc mới nhận hiện tại là trời sắp sáng, mà là sắp tối, cô ngủ suốt cả ngày.

“Hình như gặp ác mộng.”

còn nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng tất cả đều liên quan đến Phó Thịnh Niên, cô ngờ bản sợ đến .

“Em mơ thấy gì?”

Cô lắc đầu, chịu .

Đường Tiêu bất đắc dĩ thở dài, dậy đẩy xe lăn đến bên giường.

chuẩn cho em một thứ, em dậy rửa mặt xem.”

Cô gật đầu.

Đường Tiêu mỉm , lấy từ tủ một bộ quần áo sạch đặt lên giường. “ giúp em đồ nhé, mặc đồ ướt thế chắc chắn khó chịu.”

Nhìn thấy đưa tay định giúp đồ, cô theo bản năng kéo chăn lên che kín , cảnh giác :

“Không cần , tự .”

“Vậy… ngoài chờ, gì cứ gọi .”

“Được.”

Đường Tiêu bước khỏi phòng, khẽ khép cửa .

Cô thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi quần áo sạch, chống tay lên giường và tay vịn của xe lăn, từ từ chuyển từ giường xuống xe.

Cô điều khiển xe lăn đến cửa phòng, mở , thấy Đường Tiêu đang chờ ngay bên ngoài.

Thấy cô tự đồ xong, khóe môi đàn ông cong lên, nở một nụ nhẹ: “Đi rửa mặt , phòng lấy tài liệu.”

“Tài liệu gì?”

Đường Tiêu trả lời, đẩy cô đến cửa phòng tắm phòng .

Sau khi rửa mặt xong, cô phòng khách, thấy bàn bữa tối phong phú, khỏi kinh ngạc.

“Không nấu , vệ sĩ em và họ ăn mì nấu xong đều đau bụng, sợ dám bếp nữa. Bữa nay là do hai vệ sĩ nấu, nếm thử , mùi vị , đảm bảo đau bụng.”

Đường Tiêu cầm một tập tài liệu bước tới.

Anh kéo ghế bên cạnh cô, đưa tập tài liệu trong tay .

Năm chữ to đập mắt cô: “Giấy thỏa thuận ly hôn.”

Cô trừng mắt , khó tin hỏi: “Cái là…”

“Dù em mở miệng, nhưng nghĩ nếu em bằng lòng rời cùng , thì chắc cũng chuẩn sẵn sàng để ly hôn với Phó Thịnh Niên.”

Hôm nay Giản Dao ngủ cả ngày, ban ngày gọi dậy , nên liên hệ luật sư chuẩn tài liệu ly hôn. Anh xem qua, vấn đề gì, chỉ cần cô xem , việc còn sẽ lo.

“Đây chính là thứ mà cho xem ?”

Anh gật đầu mạnh: “Giản Dao, đến lúc đưa quyết định .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-77.html.]

.”

Từ lúc Phó Thịnh Niên cố tình dung túng cho Giản Thi, còn giam lỏng cô , Giản Dao quyết tâm ly hôn với .

để tâm đến bữa ăn thịnh soạn bàn, mà nghiêm túc lật xem bản thỏa thuận ly hôn.

Khi lật đến trang cuối, đàn ông bên cạnh chủ động đưa cho cô một cây bút ký, như thể thể chờ thêm nữa để thấy cô đặt bút ký tên.

Cô cầm lấy bút, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng tên chỗ cần ký.

Đường Tiêu kích động cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn đặt sang một bên, đưa cho cô đôi đũa.

“Ăn lúc còn nóng , nguội sẽ ngon.”

Cô gật đầu, gắp một viên thịt viên lên thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng phanh xe gấp, đèn xe chiếu thẳng qua cửa sổ rọi trong nhà.

Tim cô hoảng loạn, tay run lên, viên thịt rơi xuống bàn, lăn tiếp xuống đất.

“Nhanh ?” Sắc mặt Đường Tiêu lập tức đổi.

Anh bật dậy, sải bước đến cửa sổ, ngoài.

Dưới ánh đèn pha và ánh sáng hắt từ trong biệt thự, thấy Phó Thịnh Niên bước xuống từ một chiếc xe đen, bên cạnh là mấy đàn ông.

Hai vệ sĩ mà Đường Chiến sắp xếp để vệ sĩ ở đây lập tức tiến lên chặn , nhưng chỉ vài chiêu của Phó Thịnh Niên đánh gục.

Thần kinh Đường Tiêu lập tức căng như dây đàn, nhanh chóng chỗ Giản Dao.

“Phó Thịnh Niên đến .”

Mặt Giản Dao tái nhợt như tờ giấy, cô lường sẽ ngày Phó Thịnh Niên tìm , nhưng ngờ nhanh như .

Cô trốn đến hai ngày…

“Em đừng sợ, sẽ bảo vệ em.” Đường Tiêu xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

Cô rõ ràng cảm nhận tay đang run, lòng bàn tay mồ hôi.

“Nhân lúc bắt , hãy mau chạy .”

Đường Tiêu lắc đầu: “ , chuyện gì cũng ở bên em.”

Anh lấy điện thoại định gọi cho Đường Chiến thì “RẦM” — cánh cửa đá văng.

Phó Thịnh Niên dẫn xông .

Người đàn ông mặc đồ đen, sải bước chân dài, cả phủ đầy khí lạnh u ám. Phía là mười mấy , khí thế sắc lạnh, uy lực ngút trời.

Vừa nhà, ánh mắt lướt qua bàn ăn, thấy hai đang đó, híp mắt , lạnh lùng bước tới, lưng Giản Dao, tay đặt lên vai cô.

“Em dám bỏ trốn ? Nghĩ tìm em ?”

Vừa , tay chạm lên mặt cô, vỗ nhẹ mấy cái: “Anh em lời, tại ?”

Liếc thấy Đường Tiêu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Giản Dao, lập tức tung một cú đá, hất văng Đường Tiêu xa hơn hai mét.

Đường Tiêu chật vật bò dậy, ánh mắt đầy thù hận: “Đừng động !”

Phó Thịnh Niên cau mày, khinh thường liếc bộ dạng chật vật của Đường Tiêu: “Vợ , gì thì .”

“Anh dọa cô sợ đến thế .”

Phó Thịnh Niên cúi đầu sắc mặt trắng bệch của Giản Dao, thấy tay cô cầm đũa cũng đang run, sắc mặt càng khó coi hơn.

Anh xổm xuống cạnh cô, chăm chú gương mặt còn giọt máu, trong lòng dâng lên một sự nghi hoặc: “Giản Dao, là đối xử với em ?”

Tại sợ … sợ đến thế?

“Phó Thịnh Niên, buông tha cho cô . Cô quyết định ly hôn với .” Đường Tiêu dậy, bước lên phía , nhưng lập tức của Phó Thịnh Niên chặn .

Dẫn đầu là Điền Dã, còn Tả Nhất, Kiều Thắng Nam và nhiều vệ sĩ huấn luyện bài bản, trong chớp mắt bao vây Đường Tiêu.

Cảnh tượng đó khiến Giản Dao đến thở mạnh cũng dám.

Cô xoay mặt Phó Thịnh Niên, đàn ông mặt mày âm trầm, ánh mắt cô như thiêu rụi tất cả.

“Anh thể buông tha Đường Tiêu ? Là cầu xin đưa , là ly hôn, liên quan đến .”

Loading...