Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 79.
Cập nhật lúc: 2025-08-28 03:44:00
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bỗng dưng tỉnh táo trở , bật dậy, phát hiện Phó Thịnh Niên đang giúp cô xử lý vết thương, tay cầm điện thoại, bấm một dãy .
Khi điện thoại kết nối, báo địa chỉ và rõ tình trạng hiện tại của cô, yêu cầu đối phương lập tức đến ngay.
Cô kiệt sức sofa, nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Phó Thịnh Niên cố gắng nhẹ tay, nhưng vết thương nơi chân của Giản Dao nứt , còn dấu hiệu viêm nhiễm. Mấy động tác xử lý lóng ngóng của đương nhiên khiến cô đau đớn. Nếu lúc cô Đường Tiêu đưa , ngoan ngoãn ở thuốc đúng giờ, thì vết thương chắc chắn dần hồi phục, thể tệ đến mức .
Người mà Phó Thịnh Niên gọi đến nhanh mặt, là La Tây.
Lần hai chia tay vui, mà chỉ vì một cú điện thoại của Phó Thịnh Niên, La Tây vẫn vội vàng chạy đến, đủ thấy vẫn còn e ngại Phó Thịnh Niên.
So với tay ngang như Phó Thịnh Niên, La Tây rõ ràng thành thạo hơn hẳn. Chỉ vài thao tác gọn gàng, xử lý sạch sẽ vết thương cho Giản Dao, còn khâu phần rách.
Suốt quá trình, Giản Dao cắn chặt răng hàm, căng cứng, phát lấy một tiếng.
La Tây mặt lạnh thu dọn thuốc men và dụng cụ bàn , liếc thấy gương mặt tái nhợt của cô, khỏi nhớ đến Giản Thi — vẫn còn viện — trong lòng dấy lên muôn phần phức tạp.
Anh thật ngờ Giản Thi lừa. Cứ tưởng Giản Thi thật lòng cho một cơ hội, ở bên , ai ngờ trong lòng cô , từ đầu đến cuối chỉ Phó Thịnh Niên.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sự cố là do Giản Thi âm mưu bày , hại thực sự là Giản Dao. Mà lúc , vì hiểu lầm mà tay với cô.
“Xin , chuyện … là hiểu lầm cô.” Anh trầm giọng .
Giản Dao thở dài một tiếng, vết thương đau đến mức cô chẳng còn gì nữa.
La Tây để thuốc và dụng cụ cần thiết, kéo Phó Thịnh Niên một góc thì thầm vài câu, dặn dò xong xuôi liền vội vã rời .
Giản Dao sofa, buồn Phó Thịnh Niên lấy một cái.
Trong đầu cô lúc là hình ảnh Đường Tiêu bê bết máu, cô hiện giờ Đường Tiêu , Điền Dã và bọn họ tiếp tục tay với Đường Tiêu , Đường Tiêu đưa cấp cứu kịp thời …
Vì cô mà Đường Tiêu thể đến mức , thật sự khiến cô quá bất ngờ.
“Đỡ hơn chút nào ?”
Phó Thịnh Niên xuống bên sofa, một tay nhẹ nhàng vuốt má cô.
Cô cau mày mặt , thèm mở mắt lấy một cái: “Anh với Đường Tiêu như là quá đáng.”
“Anh tự chuốc lấy.”
“Anh chỉ giúp thôi mà.”
“Anh là gì của em, dựa mà giúp em? Chẳng lẽ đối với em quá tệ ? Tệ đến mức em nghĩ đủ cách chỉ để ly hôn với ?”
Giản Dao bật lạnh, nhưng nước mắt trào .
“Anh tệ, tệ là do . Năm đó là tự đào hố tự nhảy xuống, là đáng đời.”
Lời cô khiến tim Phó Thịnh Niên đau nhói.
“ là năm đó em nên ép cưới em.”
“Cho nên hận , hận đến mức trói chặt bên , bắt sống cả đời trong oán hận của . Anh chuộc cho chuyện hai năm , đúng ?”
Phó Thịnh Niên nghẹn lời, gì.
Thật bao giờ đối xử với cô như . Là do bây giờ, trong mắt cô chỉ còn thù hận, thứ đều cô hiểu lầm.
“Đợi em bình tĩnh , chúng sẽ chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-79.html.]
Anh dậy bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ ấm, lấy thêm chăn đắp cho cô, bật sẵn một ngọn đèn, đó rời khỏi phòng.
Đêm đó, cô tài nào ngủ . Mỗi nhắm mắt là thấy Đường Tiêu đầy đầu đầy mặt máu.
Cô Đường Tiêu , nhưng liên lạc . Cô thương, hành động khó khăn, ngoài im như c.h.ế.t sofa, cô thể gì khác.
Cô cảm thấy bất lực, đầu tiên trong đời cảm giác thật vô dụng.
Cô yên trân trân với đôi mắt đỏ hoe suốt cả đêm đến sáng. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng mở khóa, cô giật bật dậy, chằm chằm về phía cửa .
Cửa mở , bước là một giúp việc từ nhà họ Phó, tay xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ, là đồ ăn và vật dụng.
Thấy cô ghế sofa với gương mặt trắng bệch, hai chân quấn đầy băng gạc, giúp việc khỏi xót xa, vội vàng đặt đồ xuống bước nhanh đến chỗ cô.
“Thiếu phu nhân, cô chứ?”
Cô trả lời, chỉ mượn điện thoại của giúp việc một chút, nhưng lắc đầu: “ mang điện thoại lên đây. Thiếu gia dặn , khi cô khỏe thì để cô liên lạc với ngoài.”
“Anh ?”
“Thiếu gia việc xử lý, bảo mang đồ ăn và vật dụng sinh hoạt đến cho cô.”
“Đây là ?”
“Là căn hộ thiếu gia mua cho cô.”
“Cho ?”
Giản Dao sững mất một lúc, bỗng nhớ địa chỉ mà Phó Thịnh Niên với La Tây tối qua, đúng thật là căn hộ từng mua cho cô, như một khoản bồi thường khi ly hôn.
Hồi đó, khi cô đề nghị ly hôn, thật sự xem kỹ điều khoản trong hợp đồng, nhưng cô bồi thường cho cô một căn nhà.
Thì chính là căn hộ .
Cô quanh bốn phía, căn hộ hề nhỏ, phòng khách khá rộng rãi, ước chừng hơn 120 mét vuông, cấu trúc hai phòng ngủ một phòng khách, phong cách trang trí hiện đại, nội thất và thiết gia dụng đều đầy đủ.
“Thiếu gia xong việc sẽ đến ngay. Xe lăn cũng mang đến , để ngay ngoài cửa, đẩy .” Người giúp việc xong liền dậy, cửa, đẩy chiếc xe lăn trong.
Người giúp việc tiến thẳng đến chỗ Giản Dao, vất vả đỡ cô lên xe lăn, đó mang dụng cụ vệ sinh cá nhân để phòng tắm, rau củ tươi bỏ tủ lạnh, quần áo sạch treo tủ, còn tiện tay trải giường giúp cô. Lúc cô đang định bếp đồ ăn thì Phó Thịnh Niên đến nơi.
Người giúp việc vội cúi đầu, rón rén rời .
Giản Dao ngơ ngác xe lăn, Phó Thịnh Niên từng bước tiến đến gần, bất ngờ vì đưa cô về nhà họ Phó mà đưa cô đến nơi .
Người đàn ông mặt cô, đưa tay xoa đầu cô: “Ngoan, rửa mặt , bữa sáng cho em.”
Cô lặng lẽ điều khiển xe lăn phòng tắm rửa mặt, đó trở phòng một bộ đồ sạch.
Khi cô ngoài, Phó Thịnh Niên chuẩn xong bữa sáng.
Anh một bữa đơn giản: thịt xông khói chiên, trứng và xúc xích, còn hâm sẵn một ly sữa ấm.
Thấy cô mặt nặng như đeo đá, rõ ràng vui, bước đến, đẩy cô đến bàn ăn, tự tay đút cho cô ăn.
“Tóc em bẩn , lát nữa gội giúp em nhé.” Anh mái tóc buộc gáy của cô dính dầu và rối, thấy chướng mắt.
Giản Dao luôn ưa sạch sẽ, chắc là thấy cô dơ bẩn, nên chẳng gì cả.
Sau bữa ăn, cô mặc cho đẩy phòng tắm, còn đắp cho cô một chiếc khăn tắm ngực.
Cô yên bất động xe lăn, đầu ngửa tựa thành bồn tắm. Anh mở vòi sen, điều chỉnh nước ấm đủ, từ từ xả ướt tóc cô, thoa dầu gội mùi thơm dịu, nhẹ nhàng mát-xa da đầu giúp cô.