Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 81.

Cập nhật lúc: 2025-08-28 03:56:24
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Gọi cho mãi mà .” Cố Tương lẩm bẩm nhỏ.

Giản Dao khẽ “ừ” một tiếng, ngẩng đầu Phó Thịnh Niên. Người đàn ông mặt chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm cô, như đang cảnh cáo cô đừng bậy.

Cô giữ nguyên nét mặt, với Cố Tương: “Điện thoại tớ rơi hỏng .”

“Chân thế?”

“Không cẩn thận giẫm mảnh thủy tinh.”

“…”

Cố Tương dám hỏi thêm. Cô cảm nhận rõ Phó Thịnh Niên vẫn luôn dõi theo hai , cũng nét mặt của Giản Dao chút gượng gạo, rõ ràng là vì sự hiện diện của Phó Thịnh Niên mà tự nhiên.

Cô im lặng, đẩy Giản Dao phòng. Đến khi định đóng cửa thì phát hiện Phó Thịnh Niên cũng theo tới, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa siết chặt, nên đóng để .

Cố Tương ở với một lúc.”

Giản Dao cắn răng : “Anh chắc mệt , nghỉ ngơi .”

Phó Thịnh Niên dừng ngay ngoài cửa, tiếp tục bước nữa.

Cố Tương thoáng liếc một cái đầy bất an, lập tức đóng cửa , đẩy Giản Dao đến bên ghế sofa xuống, hạ giọng hỏi gấp: “Rốt cuộc là chuyện gì ?”

“Đừng hỏi nhiều, giúp tớ một việc .”

“Việc gì?”

“Liên lạc với Đường Tiêu, đến bệnh viện xem thế nào.”

“Đường Tiêu?”

“Anh thương vì tớ. Cậu đến xem giúp tớ, xác nhận .”

Vừa , Giản Dao cố gắng lục điện thoại của Đường Tiêu trong trí nhớ. Không nhớ quá rõ, nhưng đại khái là đúng.

Cô bảo Cố Tương lưu máy, giục cô lập tức ngay.

Cố Tương mù tịt chẳng hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi căn hộ và liên lạc với Đường Tiêu.

Khi đến bệnh viện, thấy Đường Tiêu mặt mày bầm tím, mũi sưng tấy, Cố Tương sững sờ. Cô Đường Tiêu kể chuyện xảy trong mấy ngày qua, kinh ngạc đến mức nên lời.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mà Phó Thịnh Niên trói giam lỏng Giản Dao, còn đánh cô thành nông nỗi . Cô thể tin nổi, trong đầu ngừng hiện lên cảnh Phó Thịnh Niên ôm chặt Giản Dao, hai hôn đầy ngọt ngào.

Mới bao lâu chứ, quan hệ giữa họ rơi xuống vực sâu thế ?

“Phó Thịnh Niên đúng là súc sinh.” Đường Tiêu nghiến răng căm phẫn.

Cố Tương gãi đầu, lẩm bẩm: “Anh đến mức tệ như …”

“Cô thấy dáng vẻ của Giản Dao ? Chính đánh cô thành như !”

“Anh tận mắt thấy đánh cô ?”

thấy tận mắt, nhưng chắc chắn là . Giản Dao quyết định ly hôn, vẫn chịu buông tay.”

“…”

Rời bệnh viện, Cố Tương tiện đường mua một bát hoành thánh, vội vã căn hộ nơi Giản Dao đang ở.

Lúc , cô lấy cớ rằng Giản Dao ăn hoành thánh.

Xách theo túi đồ ăn, cô nhà, thẳng phòng của Giản Dao.

Sau khi đóng cửa cẩn thận, cô đặt hoành thánh sang một bên, bước đến mặt Giản Dao, lo lắng hỏi: “Chân thương là do Phó Thịnh Niên đánh ?”

“Không , là tớ giẫm mảnh thủy tinh.”

“Cậu lừa tớ chứ?”

“Không.”

Cố Tương thở phào nhẹ nhõm, siết chặt nắm tay, tức giận : “Cái tên Đường Tiêu , dám bảo là Phó Thịnh Niên đánh !”

“Đường Tiêu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-81.html.]

“Anh thương nhẹ, mặt sưng như đầu heo, tớ suýt nữa nhận . Bác sĩ chấn động não nhẹ, còn gãy mấy cái xương sườn. nguy hiểm, chắc nghỉ ngơi một thời gian.”

Giản Dao khẽ gật đầu: “Không .”

Cố Tương còn đang đầy một bụng thắc mắc, định mở miệng hỏi thì cửa phòng gõ.

Phó Thịnh Niên đẩy cửa bước , liếc thấy bát hoành thánh mà Cố Tương mang đến đặt chiếc tủ sát tường, Giản Dao thì chẳng chút ý định ăn uống nào. Anh khẽ nhếch môi, :

“Cố tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi .”

Cố Tương hiểu ý liền dậy, “Vậy… phiền nữa, .”

Nhìn dáng vẻ rút lui nhanh hơn thỏ của Cố Tương, Phó Thịnh Niên nhếch môi đầy ẩn ý.

Anh bước đến mặt Giản Dao, dịu dàng vuốt tóc cô: “Anh là Đường Tiêu mà, em vẫn để Cố tiểu thư chạy xác minh một chuyến như thế? Không tin đến ?”

Giản Dao mở to mắt, câu của Phó Thịnh Niên dọa cho giật .

“Không , nhưng thì nữa.”

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt gương mặt tái nhợt của cô, đó cầm lấy hộp hoành thánh tủ, tiện miệng ném một câu: “Lạnh cả .” Rồi sải bước ngoài, đem hoành thánh vứt thẳng thùng rác.

Trong hai tuần tiếp theo, Phó Thịnh Niên luôn ở căn hộ, chăm sóc cô chu đáo từng chút một. Cứ cách hai, ba ngày thuốc cho cô, mỗi ngày đều dùng khăn ấm lau , nấu những món ăn ngon, đầy dinh dưỡng cho cô. Vết thương của cô hồi phục , gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng dần hiện lên chút hồng hào. Đến ngày thứ mười lăm, La Tây đến tháo chỉ cho cô.

Giản Dao thể , nhưng quá lâu, chân vẫn còn đau.

Mỗi khi cô vận động, Phó Thịnh Niên đều bên cạnh đỡ lấy cô, chậm rãi cùng cô bước từng bước một.

Vài ngày , vết thương bình phục, Phó Thịnh Niên đưa cho cô một chiếc điện thoại mới.

Sim vẫn là cũ, lắp sẵn giúp cô, nhưng danh bạ thì chỉ còn vài , những diễn viên nam, đạo diễn nam, chỉ cần là đàn ông thì bộ đều xóa sạch.

Giản Dao: “…”

Nhìn gương mặt cô đầy ấm ức, Phó Thịnh Niên nhịn bật .

Anh xoa đầu cô, : “Chờ em xong Ngọt ngào, sẽ đưa em chơi cho khuây khỏa.”

“Không nữa.”

Kịch bản chỉnh sửa đến nỗi còn nhận , cô fan nguyên tác đuổi theo chửi bới tận bài đăng Weibo.

“Được, thì thôi.”

Phó Thịnh Niên lập tức gọi điện, từ khi yêu cầu phía sản xuất chỉnh sửa kịch bản, trở thành nhà đầu tư lớn nhất. Mà là nhà đầu tư lớn nhất thì đương nhiên lời trọng lượng. Giờ yêu cầu đổi diễn viên, bên sản xuất buộc loại Giản Dao khỏi đoàn, cuối cùng còn bồi thường thêm một khoản.

Hơn nữa, khi đổi diễn viên, kịch bản cũng sẽ theo bản gốc ban đầu, xét tổng thể, khoản đầu tư của Phó Thịnh Niên vẫn lời.

Nghe gọi điện xong, Giản Dao trợn trắng mắt suýt lật ngược luôn mí .

Phó Thịnh Niên biểu cảm đó của cô chọc , vươn tay kéo cô lòng, ôm chặt buông: “Vợ yêu hài lòng ?”

“Không dám.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Giờ em cũng hồi phục gần hết , mai khởi hành.”

“Đi cơ?”

“Một nơi ấm áp hơn.”

Vào mùa đông, tay chân cô lạnh ngắt, mỗi ngủ đều nhờ sưởi ấm tay chân cho cô mới ấm lên .

Nhìn ánh mắt đàn ông dịu dàng chăm chú dõi theo , trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. nghĩ , giờ cô khỏe, Phó Thịnh Niên đưa cô ngoài lẽ là để tha hồ “giày vò” cô.

Nghĩ ngợi một lúc, cô với Phó Thịnh Niên: “Để Cố Tương cùng .”

“Em chắc chứ?”

“Hai tuần gặp cô , nhớ cô . Dù tiệm của cô cũng trông, ngày thường cũng rảnh, để cô cùng .”

Phó Thịnh Niên nhíu mày, rõ ràng là vui.

Cô khẽ , cố tình chọc thoải mái:

“Không Cố Tương cùng, .”

Loading...